Yang Zicheng
– Tôi vừa xuất bản bức chân dung “Ánh sáng và cánh cổng”. Công chúng dường như đã quá quen với việc phóng viên chụp chân dung, rồi phóng viên xúm vào viết sách. Bạn cũng đang đi theo con đường này?
– Thực tế, mọi nhà văn đều muốn lưu giữ tác phẩm của mình theo một cách nào đó. Trước đây, khi công nghệ số chưa phát triển, ông cha ta thường xé nhỏ các đồ vật và cất giữ cẩn thận trong kho lưu trữ của mình. Trong thời hiện đại, chúng ta sử dụng máy tính để lưu trữ. Đối với tôi, chân dung danh nhân là một cách để thúc đẩy sự phát triển của thời đại văn học nghệ thuật. Đối với tôi, nó lớn hơn một bài báo, vì khi viết về ai đó, tôi thường dùng con người theo cách nhân văn nhất, không phải ở danh lợi mà ở phần “chìm” (trắc ẩn Một phần), tuy ít chia sẻ hơn nhưng đã góp phần tạo nên một bức chân dung hoàn chỉnh hơn. Qua cuốn sách này, mong rằng những ai có nhu cầu tìm hiểu về các nhân vật của công chúng sẽ tìm được tài liệu giúp ích cho mình trong những bài viết sau này.
Nhà thơ, phóng viên Trần Hoàng Thiên Kim .—— Có thể dễ dàng nhận thấy trong số 33 chân dung của “Ánh sáng và cánh cổng”, hầu hết đều không phải là những nhân vật đang “hot” hiện nay, nhưng đều là những nhân vật mãn nhãn. Nhân vật. Tại sao tìm thấy chúng?
– Chân dung tôi viết trong cuốn sách này chủ yếu là các cụ già, như nhà giáo, bác sĩ, nghệ nhân dân gian Đình Quang, thầy giáo Hà Minh Đức, nhà văn Dư Ái (Hoài) , Nhà thơ Xuân Tâm, Fan Wencan, Wutu Nam… Họ đã từng là những thế hệ chuyển tiếp gây chấn động có thể giúp chúng ta kết nối với những cây cao bóng cả của Làng Văn học đã khuất. . Dù công nghệ Internet phát triển như thế nào thì việc tìm kiếm những kỷ niệm, câu chuyện, chi tiết hàng ngày… bằng các công cụ tìm kiếm thông thường cũng rất khó. Những nhà văn “lão làng” tài năng này là biểu tượng không thể thiếu của văn học thế kỷ XX. Ngoài ra, còn có một số đạo diễn tên tuổi có “cổ tích” như “bố Hùng”, Quốc Trọng, nghệ sĩ Hoàng Cúc. Vì vậy, tôi đến để lắng nghe họ chia sẻ những cảm xúc trong quá khứ, xem cách họ sống và suy ngẫm về bức tranh lớn hơn. Cuộc sống đã thay đổi. . Ít ra nó cũng giúp được những bản sắc nhất định trong đời sống văn học nghệ thuật thế kỷ XX.
– Người ta miêu tả các nhân vật trong làng đồn đại này, tuy nằm dưới mồ nhưng Trần Hoàng Thiên Kim chọn phỏng vấn làng thì phải trùm mền trả lời. Tôi nên hiểu tin đồn này như thế nào?
– Đây là một sự phóng đại … kinh dị. Tôi nghĩ đây là một lời khen quá đáng! Thực tế, tôi là một người chăm chỉ và kiên trì. Khi chọn vai phỏng vấn, tôi gặp khó khăn ngay từ đầu. Điều này thật khó vì tên tuổi của những nhân vật này đã được khẳng định, và họ cũng đã được cả một thế hệ công nhận, dù có hay không có bài báo của tôi. Người cẩn trọng hơn sợ không chào đón phóng viên trẻ vì họ không có lòng tin và sợ họ sẽ lạc xuống sông xuống ao, cống hiến hết mình. Tôi biết nhiều tình huống như vậy. Đây là lý do khi tôi nhận được lời đề nghị phỏng vấn các phóng viên trẻ, nhiều người đã từ chối.
Tôi không phải là ngoại lệ. Điều này sẽ khiến nhiều phóng viên cảm thấy nản lòng và khó dứt ra được. Tôi thì khác, tôi nhất quyết phải thuyết phục, vì trước khi phỏng vấn, tôi biết chính xác mình cần gì từ vai diễn, và tôi đã tìm hiểu về họ từ một góc nhìn mới. Vì sự thuyết phục hay khả năng chia sẻ, hầu hết những nhân vật tôi gặp sau đó đều thể hiện sự chân thành, thay vì lời từ chối ban đầu Cuộc phỏng vấn của tôi kéo dài vài giờ. Đồng hồ vẫn bình thường. Tôi nghĩ bạn phải tập trung làm bất cứ việc gì, dù chỉ là một bài báo.
– Người ta thường nói văn chương là con người, tôi nghĩ mọi người sẽ mong chờ cụm từ “đồng hồ nảy”. Vốn là “đặc sản” của Trần Hoàng Thiên Kim trong cuộc sống thường ngày, nhưng bỗng dưng nghe thấy tiếng “đèn đen cửa sập” vọng lại. tại sao?
– Tôi thường viết bài về nghệ sĩ, nhưng nghệ sĩ vừa nổi tiếng, vừa không dễ chia sẻ với người khác. Cuộc sống của họ ít nhiều cũng có những khó khăn nên khi viết bài về họ, tôi muốn lắng nghe góc tối đó để người đọc hình dung sự thành bại của một nhân vật không có họ. Nó dường như chỉ được bao phủ bởi hoa hồng. Đau đớn và mất mát “Ánh sáng và cánh cổng” cũng là “trạng thái” trong không gian sáng tác của tôi. Tôi ra tayVăn phòng làm việc văn phòng thường vào ban đêm, khi mọi thứ xung quanh yên tĩnh và tối tăm, lúc đó trước mặt có một khung cửa sổ, ngọn đèn vàng nhạt, tiếng nhạc nhẹ nhàng réo rắt. Đồ đạc của bạn. Lúc này trang thường không đạt yêu cầu. Một phần lý do là hầu hết các nhân vật của tôi đã lớn tuổi, nhưng khi bạn nhìn lại, cảm giác hài hước trong câu chuyện lớn hơn. Tôi nghĩ muốn vui thì độc giả tìm truyện hấp dẫn thì đọc, nhưng đọc chân dung thì có lẽ phải đối mặt với những khoảng lặng trong cuộc sống.
– Làm việc ở một tờ báo và nói là “còn sống” (Báo Công An Nhân Dân), cơ duyên này đã mang đến cho cô nhiều thứ, bao gồm cả nhà cửa, thu nhập, và cả việc làm báo. Cô giải thích sự may mắn của mình cho tất cả các vị trí trong ngành. Hai từ này là “may mắn.” Tất nhiên, ngoài may mắn, biết nắm bắt cơ hội còn phải có sự cố gắng của mình. Bạn có thể nói rằng tôi làm việc chăm chỉ, để làm được công việc của mình, đôi khi tôi phải làm việc chăm chỉ gấp đôi. Tôi hầu như không có thời gian rảnh rỗi để đi chơi và tán gẫu như phụ nữ mà suốt ngày nằm ôm màn hình máy tính hoặc ra đường để tìm đối tượng và nhân vật của mình, nhưng tôi rất vui vì điều đó. — Kể từ khi ông nhậm chức báo chí, tên tuổi ông ít xuất hiện trên văn thơ, nghe nói báo Công an nhân dân bán được quá nhiều ấn phẩm đã hút hết sinh lực của những người kiên trì, điều này có đúng không? ?
– Ai sẽ được trả tiền phải làm việc chăm chỉ. Làm việc chăm chỉ để kiếm được mức lương đó. Một là nghề nghiệp và hai là nghiệp. Nói mải miết viết là không công bằng, ngược lại chính trong nhịp sống hối hả quấn lấy mình, mình lại có thêm nhiều cảm xúc để viết. Điều quan trọng là tư thế viết. Làm thơ không dễ, không phải ai cũng giữ được “phong độ” của mình trong suốt hành trình, có lúc thế này, lúc thế kia, lúc thì thô, lúc thì xuề xòa, thơ hay, thơ dở, đầy rẫy. Cảm hứng và sự ghen tị. Bút … Tôi luôn viết thầm, nhưng tôi nhận ra rằng tôi chưa tạo được đột phá, và tôi chưa phát hiện ra điều gì mới so với. Trước đây, tôi phải biết dừng suy nghĩ để xây dựng kiến thức cho riêng mình. Trong mọi trường hợp, tôi cảm thấy rằng tôi làm việc trên tờ báo mỗi ngày.
Tạp chí chân dung “Ánh sáng và cánh cổng” .—— Từ năm 2007 đến ngày thơ Việt Nam. Trên sân khấu Văn Miếu, nhiều bạn trẻ đam mê làm thơ bước vào sân khấu. bạn nghĩ sao?
-Toi khong buon. Bạn không thể nói rằng những người làm việc xung quanh Văn Miếu là nhiệt tình, và những người không thích thơ là nhiệt tình. Vào ngày này, nhà thơ không phải cho mình, mà cho người đọc. Tôi rất khuyến khích điều này, nhưng tôi đã nhiều lần thừa nhận thông qua Hội thơ Fanmiwu rằng tôi nhận thấy rằng nhà thơ rất nhiệt tình, nhưng khán giả có vẻ thờ ơ. Nếu tôi buồn, tôi cảm thấy buồn vì điều đó. Hàng năm, các đại biểu đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng hiệu quả chưa cao. Nhà thơ ra về dọn dẹp, chỉnh tề, ăn mặc, khi ra về ai cũng biết mình cầu toàn và lắc đầu “Không có gì”, “chán quá”… Xin lỗi các bạn, tôi thương. Bản thân tôi, vì nếu tôi có một bài thơ, tôi cũng sẽ ở trong tình trạng tương tự.
– Nỗi buồn này ảnh hưởng thế nào đến hành trình thơ của bạn?
– Nhà thơ không làm thơ vì một ngày nào đó trong năm, cũng không đánh giá lại mình qua các sự kiện của nhà thơ. Tôi nghĩ bản thân thơ là một loại đam mê, nó phụ thuộc vào giờ sinh của mỗi người, hơn là việc học có thể đạt được. Nếu tôi không thể trở thành một nhà thơ, tôi sẽ tìm một nghề khác, nhưng tôi sẽ không cố gắng viết. Giờ đây, lòng tôi rưng rưng cảm xúc, chỉ cần những thôi thúc này biến mất, tôi sẽ chấp nhận chúng như một món quà của định mệnh.
– Món quà là do bạn ấp ủ “âm mưu” với thơ? -Tôi đang chuẩn bị một tập thơ mới, sẽ được in trong năm nay.
Trần Hoàng Thiên Kim đã giành được nhiều giải thưởng: Giải thưởng Thơ Tạp chí Văn nghệ Quân đội; Giải Tác phẩm Xanh (Nhật báo Thiên Phong); Giải thưởng Hồ Xuân Hương (Tỉnh Nghệ An); do Bộ Giáo dục và Đào tạo và Hội Nhà văn tổ chức Giải Tạp chí Cửa Việt (cả ba tỉnh) và Giải Chữ ký của Sở Giáo dục. Hiện tại cô ấy là phóChuyên gia nghệ thuật an ninh công cộng của báo Cong An Nandan. “Light and Gate” là bộ sưu tập 33 bức chân dung của Trần Hoàng Thiên Kim. Sách do Công ty Liên Việt và NXB Văn học ấn hành đầu năm 2011.