(Nội dung bình luận không nhất thiết phải phù hợp với ý kiến của VnExpress.net.)
Tôi vừa đến thăm nhà một người bạn cũ và tôi rất ngạc nhiên khi thấy bạn vẫn đang sử dụng điện thoại cũ và màn hình đã bị hỏng. Tôi hỏi lý do. Bạn cho biết từ ngày sinh hai năm nay bạn ở nhà chăm con, không có việc làm nên không có lương, không cần sử dụng điện thoại nhiều nên bạn không dám xin chồng cho một chiếc điện thoại di động khác. – Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là mọi khoản chi tiêu của gia đình bà đều theo cơ chế “cho – cho”. Khi vợ tôi với tay để mua dụng cụ, đồ đạc và thức ăn, người chồng đã rút ví.
Tôi nghĩ rằng một người chồng khôn ngoan biết rằng mọi thứ sẽ được trả cho vợ mình.
Nếu có lương hàng tháng ở cơ quan, người phụ nữ tự do về tài chính thỉnh thoảng tự thưởng cho mình một chiếc váy, son môi hoặc túi xách. Tuy nhiên, nếu cứ tự ý làm việc nhà và chăm con ở nhà thì việc phụ thuộc tài chính vào chồng sẽ trở thành nỗi khổ chung của nhiều phụ nữ. Họ nói rằng đàn ông xây nhà và ở theo nhóm. Đó là cách cô ấy xây nhà. Nếu người phụ nữ ở nhà quản lý mọi thứ và luôn cập nhật, ngôi nhà sẽ không thể ấm hơn. Khi muốn mua thứ gì đó, bạn phải ngửa tay xin tiền, điều này khiến phụ nữ không khỏi thờ ơ. Nếu người chồng có thể nảy sinh tâm lý “coi thường” vợ trong thời gian dài sẽ dễ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình.
>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang “Bình luận” tại đây. — Khánh Tôn