Sự cô đơn của thành phố này

Bạn sinh ra đã có năng khiếu viết lách, có trái tim nhạy bén, nhạy bén, luôn khao khát và trân trọng những yêu thương trước cuộc đời. Sau giờ học và khi đi làm, bạn sẽ quan tâm đến văn học trong suốt trường trung học và đại học. Nó cung cấp không gian cho bạn, đặc biệt là để kết nối với mọi người thông qua mạng ảo. Tuy không mạnh mẽ như nhiều người nổi tiếng khác nhưng ít nhiều bạn cũng đã trở thành thần tượng, một phần nào đó vẫn ủng hộ, động viên và đồng cảm với những nội dung bạn chia sẻ qua blog cá nhân.

Mọi người đều nghĩ rằng bạn có nhiều mối quan hệ, nhiều bạn bè và rất nhiều người quan tâm đến nội dung bạn tạo ra. Dù nhỏ, không quá to hay quá lớn nhưng cũng đủ đáp ứng nhu cầu của bạn. Người bình thường-tất nhiên là mặc cái này Một chiếc áo sơ mi lớn, nhưng tôi không biết nó quá rộng đối với bạn. Bạn đang mặc chiếc áo vì bạn sẽ không bao giờ cảm thấy đơn độc giữa trung tâm thành phố ồn ào này, giữa chốn đông người, một mình, đầy toan tính và mệt mỏi, muốn tìm một người có thể đồng cảm. Hiểu, kiên trì, tôn trọng, yêu thật khó … đúng là như vậy, bạn thích nghe Biển cạn của Jin Duẩn – khi biển cả để bảo vệ những người cô đơn, bơ vơ và không nơi nương tựa – hãy nghe và hát bài hát này Bài hát nghe đi nghe lại nhiều lần, cảm giác như viết cho riêng mình, nói lên nỗi niềm của mình: “Nỗi đau ngàn năm đã thành đám mây lẻ loi bên bờ biển…”… Đôi khi bạn cảm thấy như Lãng quên trong thành phố này, lạc vào tim, trong giấc mơ … quên-nhớ … có lẽ những hình ảnh rải rác nhiều nét khó lẫn với những mảng màu quên lãng-quên đi nhiều đau thương, quên đi mong manh, Cô đơn; quên đi ước mơ thất bại … và cuộc đời này mặc nhiên có một màu lãng quên …—— Dòng cuối cùng của bức tranh trước khi rơi vào cát bụi là hình hài lãng quên- quên đi mọi nghiệt ngã phong kiến Trong tuyệt vọng, đau đớn và hạnh phúc … những nét vẽ ấy sẽ biến mất, và những mảng màu bị lãng quên sẽ trở nên sâu sắc hơn. Theo phôi pha đầy thời gian, lòng người đã trải qua bao toan tính… Lẽ nào em mang tên lãng quên, một cơn mưa nặng hạt khắp trần gian-nhưng không thể làm ướt lòng anh, em vì mọi người, hát cho mọi người nghe. , Ghi lòng tin của mọi người-Mình chông chênh, cô đơn, không ướt nổi, rồi như sẻ đồng dù bay cao, bay xa-Ta sẽ không bao giờ gặp được tự do đích thực. … Đột nhiên, ở tuổi 28, không có lý do gì để bắt đầu kinh doanh khi chưa có kiến ​​thức hay kinh nghiệm. Bản lĩnh, chỉ cần tràn đầy nhiệt huyết, hết mình: pha trà, quay video, chụp hình, dẫn chương trình đêm nhạc, có khi không muốn làm ca sĩ trong những đêm nhạc này, làm kế toán HR, Pr …- khi bạn nhận lời. Mua quán trà đạo yêu thích và đặt nhiều tâm huyết, tình cảm (vừa đi dạo Hà Nội mong không gian rộng rãi, đẹp, yên bình, thanh bình) mà không cần nhiều cá tính, một không gian thích hợp cho bạn và anh em yêu thích sinh sống và làm việc Nơi ở, một góc bình yên nhỏ dành cho những ai cần sự bình yên) …

Ồ, bạn cũng thấy mình có khả năng quán xuyến mọi vai trò. Nhưng mệt quá. Và, vì đam mê viết lách, bạn gần như bị mắc kẹt ở đó, không còn thời gian để đi, không còn thời gian để sống một mình. Đôi khi bạn sẽ nản lòng và muốn bỏ cuộc, nhưng rồi trái tim bạn sẽ lên tiếng, liệu có dễ bỏ cuộc và khả năng chịu đựng áp lực cuộc sống?

Chỉ để con chim bay ngược gió, bay chỗ không ổn định, cho con khác nghỉ. Trở thành một con báo bão. Bay qua bất bình đẳng, bay cao, bay xa, bay mãi. Tận tâm cuộc sống. Tận hưởng bầu không khí tự do và làm những gì bạn thích. Cho đến khi không còn bay được nữa thì đây là nơi bình yên nhất của tôi. . . Càng cô đơn, bạn sẽ càng cảm thấy cô đơn, càng muốn có người ở bên những lúc bất trắc, sau khi kiệt sức bạn sẽ cảm thấy bình yên và thanh thản. Vào ngày đi bộ …—— nhưng hầu như không có ai …—— tất cả mọi người đều khoác lên mình những chiếc áo khoác cũ kỹ. Còn bạn, bạn luôn biết rõ thân phận của mình, và chiếc áo sơ mi rộng rãi đó sẽ không che đậy, thay đổi hay nhầm lẫn danh tính của bạn. Chỉ cảm thấyCô đơn luôn hiển hiện, và bạn biết rằng mình vẫn chưa thể tìm được ai đó để gọi là tri kỷ, hay chỉ khi bạn ở một mình, khi bạn cần, người đó có thể ở bên, chia sẻ … – –Có bao nhiêu người nghĩ và nói rằng họ sẵn sàng làm bạn, sẵn sàng ở bên bạn khi họ cần, muốn ở lại-hoá ra chẳng còn ai, khi quán vắng bạn muốn lượn lờ đâu đó, cùng ai. Cùng nhau, thoát khỏi không gian, sau một thời gian trong ngày-không biết sẽ đi đâu. Ai cũng bận rộn với cuộc sống riêng, bộn bề bởi cuộc sống xô bồ, quy hoạch đô thị, còn lý do gì nữa để từ chối là một người bạn đồng hành, một góc bình yên để ta dựa vào khi cần… Rồi bạn mỉm cười nhẹ nhàng. Bạn đồng ý một mình sóng gió và bập bùng ngoài đường. Chỉ để thấy mình không bình yên, không vùi dập phiêu bồng ngày nào, cuộc sống không ngừng phát triển… Khi đó bạn sẽ nhớ nhung và nhớ nhung cảm giác bình yên ngày xưa-bạn đã từng ở mảnh đất này. Những sinh viên đã từng sống ở Thượng Hải … bạn muốn quay lại và tìm những thứ gần gũi với mình. . Ý tưởng này thôi thúc bạn đưa xe trở lại căn nhà gỗ 4 tầng thấp trong một con hẻm nhỏ trên phố Huangguoyue – nơi ở đầu tiên bạn đến, bắt tay và gặp vợ mình ở Xiacheng. Hoa luôn ẩn chứa những kế hoạch hỗn độn …—— Đường về khách sạn đã ở ngay trước mắt, và bạn sẽ nhớ đường tắt dẫn đến những ngày xưa êm đẹp. Hóa ra là bạn nhớ nhầm, hoặc có thể bạn không nhầm, nhưng họ bị kẹt … Xe trong ngõ tối chật hẹp, bạn không thể không nghĩ đến đứa nhỏ mà bạn tìm thấy trước đó. Nhặt cỏ, rãnh và cho vào hộp. Em như quả bóng dế, cố tìm đường, tìm lối thoát, tìm đường trở lại cánh đồng xanh, trở lại không gian yên tĩnh gần đó nơi em đã sống ngày hôm qua. – Rốt cuộc thì khách sạn này đã ở ngay trước mặt rồi. Tim bạn chợt run lên, lại có một cảm giác bồi hồi, hệt như tìm lại cố nhân, tìm thấy vòng tay tuổi thơ bé nhỏ lăn lóc nơi góc giường-một vòng kỉ niệm … Đầu lối vào là một cây cao, bạn sẽ không biết tên. Biết mùa nào vẫn thả chùm hoa vàng, nhưng ngày xưa mỗi sớm mai thức dậy khi ngủ quên nơi phố thị đi qua, ta vẫn phải dừng lại nghe vài tiếng chim rơi, thở trong lành. Không khí, ngắm những bông hoa yên bình đung đưa trong gió, rồi lại về chuẩn bị cho bài học mới trên bảng …

Cổng vào đang hoàn thiện, bê tông cao hơn, sạch đẹp hơn. Khách sạn vẫn được lát gạch, mặc dù sàn đã được lát bằng đá cẩm thạch và những bức tường được quét vôi ve như mới. Bạn bước vào, tự hỏi liệu 10 năm trước có còn gương mặt cũ nào không? Sau đó, một số xuất hiện. Bạn gọi người này bằng tên. Người đó đang gào thét, gọi tên bạn luôn ở gần đó. Có người trong phòng nghe tin của bạn liền vội vàng ra mở cửa chào đón. Cả khách sạn 5 phòng sau gần chục năm vẫn còn sót lại vài gương mặt cũ quen thuộc … bước vào phòng. Không gian giống như đồ dùng học tập ngày nay giống như một phòng ngủ cũ: bếp ga du lịch bực bội, tủ góc, tủ vải mỏng manh, bàn học cũ và TV. Lắp ăng-ten có ria vào, đôi khi bạn phải cầm và xoay nó mới bắt được sóng. Đơn giản, bề thế là vậy nhưng đôi khi bạn muốn rời xa không gian nhà cao cửa rộng, đầy đủ tiện nghi nhưng lại mệt mỏi. Cẩn thận và những vật dụng này sống trong phòng ở dĩ hòa vi quý …—— Trong cuộc đời 8 lần những người trẻ tuổi như bạn, có người thành công, nhưng cũng không ít người gặp trắc trở ở Thanh Thành. Dù bạn biết rằng một số người, ở những nơi nhỏ bé như ngọn đèn dầu leo ​​lét, vẫn muốn bùng cháy thay vì dập tắt trong gió, nhưng vẫn muốn ở lại trần gian, tìm cơ hội và viết thư cho bạn. Những giấc mơ … Hỏi một vài câu chuyện về cuộc sống hiện tại và hồi tưởng về những kỷ niệm đã qua cũng đủ khiến trái tim bạn tạm thời ấm áp một thời gian và trở nên lạnh lẽo hơn, đơn độc. Đôi khi hạnh phúc chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi và mong manh trong tự nhiên, thoảng qua như một cơn gió nhẹ. Cảnh vẫn như xưa, chỉ khác là con người đã thay đổi, già nua mệt mỏi hơn. …

Bạn gõ cửa căn phòng bên cạnh – căn phòng cũ từng là sinh viên. Lưu học sinh 9 lần – lặp lại nhịp điệu cũ của bạn, khiến bạn có vẻ bối rối. Bạn đang mỉm cười, chia sẻ rằng bạn muốn nhìn lại căn phòng mình đang ở, muốn tìm một thứ gì đó gần gũi hơn,Hãy làm quen với nó khi trái tim bạn quá mệt mỏi.

Những khoảnh khắc đã qua như nước trườn trong con lạch, rồi ùa về đại dương, gợn lên bao nỗi nhớ. Một người có trái tim biết nhớ, có thể lưu lại khoảnh khắc bình yên vào một góc nào đó của thời gian, vì thế, khi mệt mỏi một mình sẽ tìm đến và dựa dẫm một chút. Bình yên đến từ ký ức của ngày hôm qua, và bạn có thể bình yên bước tới ngày mai – có thể là một bước tiến suôn sẻ, gập ghềnh và khó khăn …—— Bạn rời khách sạn và quay trở lại. Phía trên con hẻm, bạn nhìn xung quanh để tìm nó. Tôi còn nhớ mấy cái cống ở góc vỉa hè ngày xưa bạn ngồi trong quán với một bà lão mặt to, đôi khi ngồi một mình trên phố, nhìn thế giới trôi qua và lắng nghe. Ba truyện ngắn về nắng mưa là câu chuyện của cuộc đời cô nên cô sẽ không đơn độc. Bây giờ vỉa hè vắng tanh, lạnh lẽo… đã gần chục năm. Bạn có biết rằng bà vẫn còn sống, trải dài ở đâu đó, đang ở tuổi cao với các con, hay đến từ mây gió trên bầu trời?

Ra khỏi khách sạn, tức ngực lạnh và buốt. Là gió lạnh mơn trớn trong đêm đông, hay là vì thoáng chốc yên bình lạnh lẽo ký ức đang dần tan thành phố? Trời vẫn lạnh, vì khi bạn tìm kiếm một bình yên ngắn ngủi ở trung tâm thành phố này, bạn nhận ra rằng thực tế đôi khi lạnh lùng dập tắt đam mê.

Niềm đam mê được giải tỏa, để bạn ở lại đây, thiếu chút say với những bài hát mình hát, và thiếu đi niềm đam mê với từng giai điệu. Cho phép mình đi những quãng đường dài … nhưng bạn biết rằng bạn phải nhắc nhở họ ở một mức độ nào đó để bạn có thể là chính mình để có thể nhìn thấy những bông hoa từ bên trong. Hương trong cuộc sống.

Những người cô đơn bị nhốt trong chiếc hộp quây quần bên nhau, sưởi ấm, chia sẻ nỗi cô đơn, rời xa thành phố này có hàng ngàn người đôi khi không phải là những mảnh vỡ cô đơn. Bạn đã luôn tin tưởng …—— Tôi lại nghĩ đến bài thơ có tựa đề “Anh chưa từng thuộc về phố”, như chưa từng thuộc về một người bạn viết thư trong giây phút cô đơn: – “Em chỉ là một kẻ bẩn thỉu Dirty To’s child, anh yêu thành phố nông cạn này, cha vẽ những sọc sáng tối, đêm dài cô đơn, nước mắt và lặng im, lỗi lầm không còn phố, em đã mất người thân .. . “

Lương Đình Khoa

nhà cái bet365 có uy tín không?_ đăng ký bet365_tỷ lệ cược bet365