Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ (Phần 3)

Nguyễn Nhật Ánh

– Con cò ở đâu? -Tôi đã hét lên. — Vâng, bố đã gọi cho tôi. -Con cò biển lao tới.

Tôi nhả ra:

– Đổ ba miếng nước!

Nhìn thấy tiếng cười của thần Cupid, con cò biển đâm ra:

– Tôi đang học .—— Bây giờ bạn có ở đó không? – Tôi hét lên – đồ ngốc!

Haihe đưa tay ra áp tai nghe cho rõ:

– Bài có lừa dối không? – – – gì! Đừng học bài ở nhà! Con ngoan phải chạy, trèo cây, tắm sông, chiến đấu!

Một con cò không ngờ lại có thể đụng phải một ông bố điên rồ như vậy, cười:

– Vậy là tôi phải chiến đấu!

Nói xong anh ta bỏ chạy.

Nhưng tôi không tức giận về điều đó. Tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời. Tôi vô tình phát hiện ra cách làm cho cuộc sống trở nên nhàm chán .—— Chán nản! – Tôi hét lên .—— Vâng. Đổ nước đi bố

Tôi cười:

– Không khéo đâu. Tôi không khát nữa.

– Tôi nói vì tức giận:

— Chà, làm tốt lắm! –Tôi không biết mình muốn gì. Thấy tôi cau mày, cô ấy sợ run:

– Đúng, tôi không khéo. đồ ngốc.

Tôi vỗ tay:

– Vì vậy, bạn thực sự là con trai tốt của tôi.

Tôi móc túi từ hôm qua và lấy ra một viên kẹo nhỏ:

Bố thưởng cho con.

Tôi ngạc nhiên cầm lấy viên kẹo, không hiểu sao lại muốn có phần thưởng nên không dám ăn.

J cố gắng nói với con tôi. Nào, “Con cò biển chạy vòng vòng từ bên ngoài, thở dốc, như thể nó đang thực sự chiến đấu .—— Anh đã quay lại chiến đấu chưa? -Tôi yêu thương hỏi .—— -Vâng.-Cò hào hứng lắm-Con dắt một lúc mười con đấy bố ạ!

– Con giỏi thật đấy-Con ngưỡng mộ quá, con nhìn con cò biển từ đầu đến chân-nên quần áo của con …

– Luôn là một ông bố tốt-Cò Biển vui vẻ khoe với mình-Tôi đánh nhau với chúng mà quần áo vẫn luôn lành lặn và thẳng hàng …– Đồ khốn nạn! -Tôi hét lên Bây giờ, đừng để con cò biển nói hết câu – nó sẽ không xé áo, cào chân khi đánh nhau … ………………………………………………………… ……………………………………………………………………………………………… ……………………………………………………………………………………………… …………………………………………… ..

– Chà, con đúng là đồ biến thái! Con làm xấu mặt cha!

Con gái nhỏ, vợ của ta Tôi bắt đầu cảm thấy bối rối về cách dạy con của mình:

– Ông ơi, con ông ấy biết cách giữ ông ấy trong tình trạng đó -.—— Ông biết không! -Tôi đã yêu Tísún, của nó Nước miếng may mắn thế nhưng hắn không đụng phải đánh mặt, không dự tiệc! Đánh nhau giặt quần áo như vậy sẽ khiến tổ tiên cảm thấy xấu hổ!

Ta đập vào rương quân trang:

– ôi Cut Nhặt dao thì còn hơn! Con tôi là con! Mày vào đây giết bố mày!

Thấy tôi to tiếng, Tí cười dữ dội.

Khi Hai Cò hừng hực khí thế Khi anh ta cười, con đực đập vào mặt anh ta như một con thằn lằn. Anh ta không biết phải làm gì với viên kẹo trên tay, cho dù nó được nhét trong túi hay trong miệng anh ta. Mặt anh ta vô cùng đau khổ, có lẽ vì anh ta hoàn toàn Tôi không biết rằng cha tôi sẽ không phân loại đó là một hành động mới “hư hỏng” hoặc tệ hơn, “làm nhục tổ tiên của mình.” —

– oOo

Không. Một ngày nọ, bạn bè tôi ngạc nhiên.

Rồi cũng như bao đứa trẻ thực thụ, chúng sớm cảm thấy hứng thú với trò chơi Ce. – Hôm sau đến lượt Hai Cò và Bon lên chức bố mẹ. Tirut, em vẫn còn là một đứa bé .—— Đêm qua, chú cò biển phải thức trắng đêm đợi trời sáng, đến sáng em đã thấy mắt anh đỏ hoe. Nếu không phải là chủ nhật, có lẽ Heistok sẽ ở đó vì tất cả chúng ta Tôi sốt ruột trước khi đi học về .—— Mei đâu rồi? -Con cò biển đang thổi, và giọng rất hào hứng .—— Tongmei là tên ở nhà của tôi. Bố mẹ tôi gọi Tôi, có lẽ vì tôi sinh năm con dê .—— Vâng. -Tôi đáp giọng .—— Xin đưa cuốn sổ cho ba tôi xem. “Làm sao ôm được con.” Lật vài trang, con cò biển hét lớn: “–Tongmei! “

Tôi nhìn anh ta chằm chằm:

– Vâng. Bảng:

– Bạn đã học cách làm một cuốn sổ trắng như vậy chưa?

Tôi không có thời gian để trả lời, cô ấy đặt cuốn sổ Ném ra cửa sổ, gầm lên:

Học mà hành! Mày muốn giữ vở sạch sẽ thế này, mày sợ cô giáo bảo bố mẹ mày không biết dạy mình hả thằng này?

Tao như tạt nước vào mặt Tôi gầm lên như lần trước mà ruột gan sôi lên, không ngờ Hai Cò lại là một ông bố xuất sắc như vậy

Tôi vui vẻ xin lỗi:

– Anh ơi, lần này em ngu quá, lần sau em không dám làm Giữ sổ tay của tôi cẩn thận. – TôiTôi nói, nhìn xung quanh và xem góc nhà. Bực và Tí xua tay, cố nhịn cười .—— Thằng nhỏ đó! bạn đang cười gì vậy! -Con cò biển nhìn chằm chằm vào tô bún Tím nấu xong mà còn cười hả?

Tô bún lịch sự:

– Vâng, tôi lấy rồi. Mời bố mẹ và anh Hai đi ăn .—— Anh điên à? -Con cò biển giơ tay lên trời – Đã ăn thì có ăn, chỉ người vô học ngồi một chỗ mới làm được, hiểu chưa?

– Vâng, tôi không hiểu. -Son Ti (Ton Tí) -Sau khi học xong các con sẽ làm gì?

– Họ ra ngoài chơi. -Họ đi bơi, chơi bida, câu cá, đánh bài hay đánh nhau, nói chung là có thể làm bất cứ việc gì khiến người khác phải chờ đợi, trừ việc ngồi vào bàn là rất có ý nghĩa văn hóa.- — Tôi dốt quá: – — Cha bạn nói đúng. Chỉ những kẻ hư hỏng mới có thể ăn đúng giờ!

Lúc đầu tôi nghĩ tôi là người duy nhất thích thứ điên rồ này. Hóa ra mọi người đều yêu anh ấy. Trong chúng tôi, Tísún là đứa trẻ dễ thương và chậm chạp nhất nhưng đến ngày thứ ba, khi đến lượt làm mẹ, bé đã có thể thích nghi với hoàn cảnh này bằng cách điều chỉnh cò biển.

– 2 Lần thứ tư là khi nào?

– Vâng, anh ấy 8 tuổi.

Con Rắn không la hét ầm ĩ như tôi và Hải Cò, nhưng mặt thì ngố:

– Sao lại là 8 đứa? Thật phí tiền, mẹ cho con đi học!

Cò Biển chớp mắt:

– Có nhiều không? Theo bảng cửu chương, 2 nhân 4 là 8 .

– Bạn có phải là con vẹt không? Bảng cửu chương nghĩa là gì? Vậy là bạn không có đầu?

Hai Cò sờ đầu hối hận:

– Anh đúng là đồ ngốc. Lần sau dù là bảng cửu chương hay cô giáo cũng không nghe lại. Tôi hứa với mẹ tôi sẽ suy nghĩ theo suy nghĩ của riêng tôi.

Tất cả chúng ta đều coi những lời của Heystock như một lời tuyên bố chung, chấm dứt thời kỳ đen tối chỉ biết bảo vệ người khác. Ôi, từ đó đáng sống biết bao!

Nhưng như người ta thường nói “niềm vui thoáng qua”: ngày con cò biển mang mặt đen cho ta, ta chợt nhận ra cuộc đời vẫn xám xịt, như một năm có bốn mùa đông. Gần đây có bị đánh không? -Tôi tò mò hỏi .—— Vâng. Vì dám khẳng định chỉ có kẻ ngốc mới giữ vở sạch.

Cô gái nhỏ xuất hiện với vẻ mặt buồn bã:

– Tôi đã bị bố phạt vì tội cố chấp 3 lần 5 lần. Chưa đủ 15 tuổi.

Đứa nhỏ này rơi lệ khóc:

– Theo như ta nói, cho dù cha mẹ khản cổ, đương nhiên sẽ không về nhà ăn cơm. -Tôi liếc nhìn ba người bạn của mình, tôi khẽ thở dài – Tôi thực hành cách mạng một chút, tôi nản lòng khi không thể thay đổi thế giới, lại còn hại họ. — Nên tôi không buồn, không buồn, không bài xích và rơi nước mắt. Điều này sâu sắc hơn, ít nhất bằng nỗi đau của sự đoàn tụ của ba người bạn của tôi.

Vì hôm qua tôi bị đánh vì phạm ba tội trên cùng một lúc.

(Còn tiếp) -phần 1 và 2

nhà cái bet365 có uy tín không?_ đăng ký bet365_tỷ lệ cược bet365