Bùi Anh Tấn: “Mọi người nghĩ tôi đồng tính không quan trọng”

– Gặp anh Bùi Anh Tấn với một dấu hỏi lớn-Nhà văn phụ trách Nhà xuất bản Công an phía Nam, trưởng, phó giám đốc, biên kịch, tôi cười ngọt ngào: “Hay quá!” Già lắm rồi. Dư luận khó chấp nhận nên tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Tôi chỉ có một điều: Tôi biết tôi là ai! “

– Tôi đã 41 tuổi rồi mà vẫn” vườn không nhà trống “, chuyên gia đồng tính, nghi là đúng. Bạn nghĩ sao?

Bình thường. Nếu hỏi tôi có muốn lấy chồng không, tôi Nói là có, có rất nhiều câu hỏi: người bình thường, bạn bè, người yêu mình, người mình yêu, thậm chí cả người đồng tính cũng đa nghi nên mình cũng không có lý do gì, và cũng không có gì phải la hét hay hét lên để chứng minh rằng mình không phải. Thế giới thứ ba .—— Nhiếp ảnh của nhà văn Bùi Anh Tấn: Mỹ thuật.

— Bạn thích chủ đề mới nào?

– Là một nhà văn, luôn có một số chủ đề mà chúng tôi ấp ủ. Đầu năm 2007 , Tôi đã phát hành một cuốn tiểu thuyết mới “Phố Sàn”, cuốn này cũng rất nổi tiếng và hy vọng sẽ được tái bản. Tôi vẫn đang chờ Tuyển tập Pei An Duẩn của NXB Trẻ, gồm bốn cuốn tiểu thuyết và truyện ngắn sẽ Xong, ngoài ra mình còn tham gia viết kịch bản phim và ảnh .—— Tại sao bạn lại quyết định tham gia viết kịch bản?

– Nếu lỡ nói ra thì mọi người sẽ nghĩ mình sẽ bênh vực mình, nhưng cá nhân mình Có một số lý do để tham gia vào bộ phim: Trước hết, viết kịch bản phim không chỉ là kiếm tiền. ” Viết. Đối với tôi, cho dù nó có vẻ hơi thực tế, nhưng lý do này cũng rất quan trọng. Nhưng bạn chỉ muốn giải quyết vấn đề này cho tôi. Một cuốn sách 400 trang được bán với giá 45.000 đồng. Khi tôi in 1.000 cuốn, tôi được 10%, tức là 4,5 triệu bản. Nếu tôi không muốn viết truyện ngắn trên báo, biên tập viên sẽ Trả cho tôi 2 triệu đô. Nếu tôi viết 10 tập, nhà xuất bản sẽ trả cho tôi 40 – 50 triệu.

Thứ hai, tôi muốn thử sức với lĩnh vực mới: ngôn ngữ điện ảnh, và mượn nó để làm một cuốn tiểu thuyết mới. Nhưng Trong cuốn tiểu thuyết “Hành trình của sói”, ông nói rằng “ranh giới giữa tin tức và tin tức vẫn chưa được làm rõ.”Văn học trong tác phẩm”. Bây giờ bạn định mượn ngôn ngữ điện ảnh trong tác phẩm của mình thì điều gì sẽ xảy ra?

– Đây là một cách thể hiện, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã cố tình phạm sai lầm như vậy. Văn học cần ý tưởng, tin tức cần thông tin để tồn tại, nhưng tin tức hay văn học đều là ngôn từ, chỉ cần người đọc có thể chấp nhận, đây là điều tôi tâm đắc nhất .—— Cho dù bạn đang viết tiểu thuyết xã hội đen hay truyện ngắn và đồng tính Không quan trọng, cuối cùng người đọc vẫn nghĩ bạn là một nhà văn chuyên nghiệp về đồng tính, bạn có nhận xét gì về điều này?

– Thật tuyệt vời khi viết thành công những bài báo về đồng tính, và đó cũng là một áp lực đối với tôi. Thay vì gọi tôi là nhà văn đồng tính, nhiều người dùng từ theo cách dân dã: đơn giản: nhà văn đồng tính nên tôi rất muốn Thoát khỏi cái bóng của hai chữ “đồng tính” sang trọng này, nhưng cuối cùng, dù có viết đi chăng nữa, tôi cũng không thể thoát khỏi B. Những tác phẩm khác không liên quan đến đồng tính. Bây giờ, tôi chấp nhận viết đồng tính, nhưng điều này đòi hỏi một cái gì đó mới. Bởi từ trước đến nay, cuộc sống của người đồng tính vẫn diễn ra bình thường, không ồn ào như trước. Tương tự, những người mới vào nghề như Trang Hạ, Vũ Đình Giang cũng bắt đầu bước vào chủ đề này… Điều này cho thấy “chợ” đang bắt đầu đông đúc. Bùi Anh Tấn không còn lẻ loi, đơn độc nên chắc chắn sẽ có rất nhiều xì tin và sắc thái.

Tôi chỉ muốn chỉ ra một điều, đừng coi đồng tính làm trò vui, hãy kiếm tiền, từ việc trở thành thứ gì đó thực sự táo bạo, táo bạo, xanh lam, đỏ và đỏ trong những bộ phim gần đây .—— Tại sao bạn lại làm Suy nghĩ khi viết về người đồng tính?

Tôi chia câu hỏi này thành hai phần: Thứ nhất, có vấn đề gì về tay tác giả không? Vớ may mắn thứ hai là chủ đề. Trong phần đầu tiên, mọi người nghĩ về ý tưởng của họ. Hai, rất t & igraVề cờ vua, tôi là người đầu tiên khai phá lịch sử văn học Việt Nam bằng cách khám phá chủ đề này. Tôi lớn lên và học được một nguyên lý bất biến: Âm là Âm, Dương là Dương, Mặt Trăng là Mặt Trăng, và Mặt Trời là Mặt Trời, nên một ngày nọ, tôi phát hiện ra có điều khác biệt. — Giai đoạn 1993-1994, tôi làm báo nên có cơ hội tiếp xúc với nhiều người thuộc nhiều giới tính khác nhau. Vì vậy, tôi nhận ra rằng có một số người rất kỳ lạ … Tôi tò mò muốn biết liệu có tình yêu giữa hai người đồng giới, trần trụi hơn không, họ đối xử với cơ thể của họ như thế nào, họ đau khổ và hành hạ như thế nào, tôi quyết định đi tìm câu trả lời … … Năm 1995, một thế giới không có phụ nữ ra đời và trở thành một hiện tượng văn học. Một phần vì lúc đó Internet chưa vào Việt Nam nên cuộc sống chưa được “thoáng” như bây giờ, và một phần nữa là do kỹ năng viết lách của tôi không tệ lắm. Điều đó chứng tỏ tác phẩm của tôi đã đạt nhiều giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam, được chiếu trong phim và được đồng ý dịch ra tiếng nước ngoài. Nổi bật hơn nữa là dù sau này có người viết bài hay hơn mình hàng tỷ lần thì cái tên Bùi Anh Tấn vẫn bình an vô sự.

– Khi bạn quyết định tìm câu trả lời, bạn vẫn ẩn danh. Bạn đã gặp những khó khăn gì? – – – rất khó. Mười năm trước, để tìm thấy họ, tôi phải tưởng tượng rằng mình là người đồng tính. Thật không may, khi tôi gặp họ, họ nghĩ đó là sự thật và tôi đã bán nó. Nhưng khi vào chỗ bán dâm với em trai thì gặp cảnh sát, phải bỏ chạy. Về nhà kể lại chuyện này, ai cũng mắng: “Sao mày ngu thế! Bị công an bắt thì lấy gì mà chứng minh là thật”. Nghĩ lại vẫn thấy thương mình. Nếu ai đó nắm lấy tôi và bước vào vũ trường với một người đồng tính hoặc đâm vào gốc cây, thì tôi không biết phải nói gì.

Bây giờ đã khác. Mọi người đều biết tôi là một nhà văn đồng tính, vì vậy bạn có thể đi bất cứ đâu # 432; Chà …——- Người đồng tính đối xử với bạn như thế nào?

– Tôi được nhiều người yêu quý, trong đó có một số người quá đáng. Có người hỏi, có người yêu. Ngược lại, một số người gọi tôi là kẻ giả tạo khi họ không chấp nhận tình cảm của mình. Thường thì “trăm người bằng trăm người” nên tôi không biết phải làm thế nào. Bây giờ tôi già rồi (cười)

– Bạn có cảm thấy già vì không nói lại những điều như thế này không?

– Một lần nữa, tôi vẫn phải từ chối và bênh vực họ. Nhẹ nhàng: “Tôi không như vậy”. Vì họ là những người rất nhạy cảm nên cần cố gắng hết sức để họ trở nên tế nhị.

Trước đây, nhiều người đã khóc và kể cho tôi nghe những chuyện riêng tư. Giờ đây, khi các phương tiện thông tin đại chúng thấy mình “khác” với người khác, họ không còn cảm thấy hoang mang, bối rối nữa nên không còn cần đến mình nữa. Chỉ có phụ huynh hỏi: “Con tôi phải làm sao?” Hoặc vợ, chồng, anh, chị, em, cha mẹ đồng tính đến tư vấn, giao lưu.

– Còn nhiều chuyện buồn riêng tư?

– Độc giả của tôi từ 13 đến 60 tuổi, và hầu hết họ đều có điều kiện sống tồi tàn. Một số người đã cố gắng trả lời một câu hỏi cả đời: Tôi là ai? Tôi sẽ luôn nhớ câu chuyện về một giáo viên nổi tiếng, vợ và con của ông ấy đã lấy nhau, nhưng vẫn bí mật đi bên ông và lưu ảnh của cậu bé trong máy tính. Khi bị vợ phát hiện, anh đành chấp nhận sự thật bẽ bàng. Những đứa trẻ biết được câu chuyện này đều phản đối và ghê tởm, chúng không còn coi ông là cha. Anh ly hôn năm 60 tuổi, tiếp tục kiếm tiền nuôi con trai và mắng mình như rác rưởi. Nó đại diện cho bi kịch của một người đàn ông đã chiến đấu cho chính mình.

Câu chuyện còn lại là câu chuyện của một cô gái. Khi còn là sinh viên, cô yêu một người bạn gái. Ban đầu chỉ là tình bạn bình thường, nhưng không ngờ cô ấy vì yêu mà chủ động tấn công bạn mình. Cô gái bị tấn công sợ quá bỏ chạy, gào khóc và được mờiTôi đóng vai trò là “trọng tài”. Tôi đề nghị cô gái đó: “Em phải chấp nhận rằng bạn mình không phải gay, nên hãy tự do.” Sau một thời gian, cô gái đó đi du học Singapore và vẫn giữ liên lạc với tôi. Cô thú nhận qua e-mail rằng đôi khi cô vẫn nhớ bạn gái và cảm thấy đau đớn cho tình yêu này. Tôi hiểu rằng đó là mối tình đầu tuyệt vọng của cô ấy .—— Không muốn làm cố vấn tình dục, bạn cảm thấy thế nào?

-chán. Hàng đêm, tôi ít khi rời máy hay gặp những cuộc gọi lạ không nghe máy. Nhiều khi thấy mệt mỏi, thoải mái lắm, “rước nghiệp vào thân” .—— Lấy chồng rồi thì phải làm sao?

– Khi nào tôi có thể tìm được ứng viên phù hợp. Tôi chỉ cần một người hiểu tôi .—— Nhưng có chút khó hiểu với anh?

– Vì khó khăn nên tôi vẫn như vậy.

– Còn bố mẹ bạn thì sao? –Quá lo lắng. Mỗi lần về, ông cụ lại than: “Mình chưa lấy chồng, chị em hàng xóm bàn tán không ngớt”. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sốt ruột vì đã đến lúc phải kết hôn. Còn những người bạn của tôi, tôi thích mình như vậy.

– Nếu đây là một trong những khoản phải trả để bước vào sự nghiệp văn chương với những con người vô cùng đặc biệt này, bạn nghĩ sao?

– Tôi không biết phải nói thế nào, nhưng nếu dùng từ “chào hàng” thì nghe có vẻ nghiêm trọng và nặng nề quá. Nếu tôi gật đầu, bạn có thể nghĩ rằng tôi đang giải quyết một vấn đề lớn. Việc viết lách là tự nguyện nên tôi không có trách nhiệm phải trách ai. Tôi chỉ là một nhà văn bình thường, viết văn là thú vui cá nhân và sống với tình cảm của bạn bè.

Đối với tôi, được làm những gì mình muốn trong cuộc đời này là một đức tính tốt. chúc phúc. Lần đầu tiên tôi được đào tạo về cảnh sát, không phải về văn chương. Nhưng có lẽ vì tâm hồn quá mơ mộng nên anh trở thành nhà văn một cách tình cờ. Là một cảnh sát và vinh dự được trở thành một nhà văn, vậy xin hãy thử hỏi tôi còn muốn gì nữa.Sự an toàn. Ảnh: Mỹ Thuật .

– Có tin đồn rằng nếu tiếp xúc lâu dài với người đồng giới thì dễ bị lôi cuốn và từ từ nhiễm bệnh, sống như họ. Chuyện gì đã xảy ra?

– Tôi muốn khẳng định rằng đồng tính luyến ái không bị lây nhiễm, nhưng tác động là có. Ví dụ, bất cứ nơi nào tôi đến, tôi sẽ nhìn thấy tất cả mọi người, và tôi muốn biết họ thuộc “loại” nào. Giả sử rằng ngày mai tôi là người đồng tính, điều đó có nghĩa là tôi sẽ trở lại với bản chất mà tôi chưa từng biết. Đối với những người đồng tính, thà coi bệnh còn hơn lây, điều này thật đáng xấu hổ vì họ không yêu cầu tôi ngủ với họ. Đây là mong muốn của tôi!

– Gần đây, thế giới quan thứ ba của Việt Nam đã trở nên cởi mở hơn. Ca sĩ, bộ phim, bài hát, bộ phim truyền hình ở đâu đó … viết một số thông tin về nó. Là một nhà văn đồng tính, bạn nghĩ gì về những tín hiệu này?

– Đây là những tín hiệu tích cực, thu hút sự chú ý của mọi người và khơi dậy dư luận, nhưng theo tôi, chúng không nhiều. Chỉ một vài người lẻ tẻ trên đài nói rằng “Tôi là gay” thì hoàn toàn không giải quyết được vấn đề này. Vì đây là vấn đề của con người chứ không chỉ của một quốc gia hay khu vực. Đồng thời, ở Việt Nam, chưa có luật chống người đồng tính. Xã hội vẫn chia thành hai giới tính khác nhau: nam và nữ.

Cho đến khi xã hội có tầm nhìn rõ ràng, vì một số nước Châu Âu tin rằng đồng tính là may mắn, và những người đồng tính mới thôi vất vả, trăn trở, lo lắng và gánh chịu bi kịch của cuộc đời mình. Phải sớm hơn ngày này!

– Guy trở xuống, bạn đã viết tất cả, bạn định viết gì bây giờ?

– Sắp tới tôi sẽ phát hành cuốn tiểu thuyết “Et moi et i ciel”. Trong cuốn tiểu thuyết này, tôi đã hỏi hai câu hỏi. Trước hết, dù trải qua bao đau khổ, áp lực, đau đớn nhưng tình yêu đồng giới vẫn là có thật # 7899; n hơn tình yêu thông thường. Thứ hai, tôi lấy một nhân vật nam chính bằng tuổi, đặt mình vào vị trí của một người đàn ông bình thường, sống bình thường và quan hệ giữa các cá nhân bình thường, nếu một ngày anh ấy sẽ thế nào. Biết rằng tôi là người đồng tính.

– Nghe tóm tắt, tôi tưởng người này là bạn, không phải ai?

-rất tốt. Mọi người nghĩ nhiều về tôi, vì vậy thật tốt khi nghĩ về tôi bây giờ. Thực ra, đây chỉ là một chiến lược văn học. Tôi đặt mình vào độ tuổi của vai diễn để có thể dễ dàng phán đoán tâm lý vai diễn và cách ứng phó của vai diễn với từng tình huống. Bằng cách này, vai diễn của tôi trở nên thật và sống động hơn.

– Trước và sau này, bạn vẫn giả vờ là một người bình thường?

– Tôi không khẳng định bất cứ điều gì. Vì mọi người không tin tôi! — Vậy, bạn là ai?

– Tôi là tôi-Bùi Anh Tấn, nhà văn chuyên viết về đề tài đồng tính!

Nguồn: Hong Min (American Art)

nhà cái bet365 có uy tín không?_ đăng ký bet365_tỷ lệ cược bet365