Kỷ niệm với nhà thơ Kuang Guang

Nguyễn Huy Thắng – Mẹ tôi làm việc trong một nhà xuất bản văn học và cùng cơ quan với chú Quang Đ. Cô là một giao dịch viên và công việc đếm từ, trong khi chú Quảng Đông là một biên tập viên. Tôi nghe vậy mà không biết tòa soạn là gì, vì nhà tôi cũng giống như nhà của các cô chú khác trong cơ quan, gia đình nào cũng sơ tán về nhà chủ, gia đình nào cũng đi làm. Các nhân viên đặc vụ đã đóng cửa trong ngôi nhà này. Dù sao tôi cũng chỉ biết chú Như Phong là giám đốc, chú Lữ (Lư Huy Nguyên), chú Toàn (Hoàng Thúy Toàn) là chủ bút, cô Thảo là thư viện (thỉnh thoảng cho tôi mượn sách) … đặc biệt là ai, cái gì và như thế nào. , Tôi không biết và tôi không muốn biết. Tôi không biết gì về “bảng thành tích” của mọi người, ai cũng là nhà văn, dịch giả, người có tác phẩm nổi tiếng. Lúc đó, tôi cảm thấy mọi người, biên tập viên, quản trang, nhà văn, nhà thơ… đều là cán bộ của cơ quan sơ tán và có công với cuộc kháng chiến chống Mỹ!

Đặc biệt đối với chú Guangshi, chúng tôi đều biết rằng chú là tác giả của Zheng Tianshi. Một số thậm chí biết toàn bộ bài hát. Ít nhất ai cũng biết một vài từ. “Bọ chét” về cơ bản giống với hình ảnh “quân của Datian không mọc lông”. Anh em thích câu: “Hà Nội đêm mộng mơ bao hình hài”. Chẳng ai biết “dáng cò hương” là như thế nào, nhưng “mơ về Hà Nội” đầy khao khát không chỉ ban đêm mà đôi khi cả ban ngày. Riêng tôi, tôi đặc biệt thích câu: “Chiếc áo làm lấp lánh-đơn ca tiếng ngựa hót vang trời”. Bất cứ khi nào tôi bị đánh thức, tôi sẽ phát ra một vài “tiếng gầm solo”. Nếu có thể, hãy nói về “nghề” tay trái của Bác Quảng Đông: vẽ tranh. Thuở ấy, phía sau chùa Mía ở làng Vương Phủ có nhà của ông Toại, một ông lão yêu văn chương.nghệ. Nhà ông Toại có một ô cửa sổ tròn, theo trí nhớ của nhà thơ Ngô Quân Miện thì nó giống như ô cửa sổ trong “Phụng Nghi Đình”. Anh và chú Guangshi thường đến nhà để xem đội chèo ở Hà Tây tập luyện ở đó. Tôi không nhớ Hibiscus mọc trên bức tường đầu người. Khi ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán lá xanh đỏ, ánh sáng chiếu vào ngôi nhà tổ ong rộng rãi. Sân và hè luôn rất sạch sẽ toát lên vẻ sạch sẽ và thời trang. Bác Quảng Đông thường nhấc giá vẽ dưới tường lên và đứng ngay trong sân vẽ tranh.

Mỗi khi anh ấy đến vẽ, bọn trẻ chúng tôi sẽ đến xem anh ấy. Nó thực sự giống như bức tranh của chú Quan Quảng. Người chú cao, nhưng cư xử hiền lành và nhẫn nại. Bác sẽ chuyên tâm vào việc tô vẽ, không ngừng đánh và bôi, có khi đứng nhìn mà miệng luôn tươi cười, hầu hết ai hỏi hay nói điều gì là có thể tham gia ngay. Cô ấy ăn mặc giản dị, chiếc áo sơ mi kaki và quần vải đã sờn rách, nhưng không hiểu sao tôi vẫn hình dung được cô ấy mặc áo lính, tà áo lệch một bên vai (có phải vì ấn tượng về Tây Tiến không?). — Tôi không nhớ bạn đã vẽ gì, đẹp hay xấu, nhưng đây chắc chắn là những hình ảnh của phong cảnh xung quanh, vì tôi có thể cảm nhận cảnh vật xung quanh bằng tông màu vàng thông qua những khung cảnh quen thuộc. Đó là màu chủ đạo của đất Đường Lâm lúc bấy giờ. Sau này, tôi được biết chú Quang D cũng biết khiêu vũ, và thỉnh thoảng sử dụng múa kiếm và máy bay không người lái để truyền cảm hứng cho chú như trong phim thư pháp.

Tranh của nhà thơ Quảng g.

Năm 1978, tôi trở về nhà từ một trường đại học ở Romania. Mẹ tôi mới nghỉ việc ở cơ quan. Cô sinh năm 1921, bằng tuổi chú Quân. Nhưng vì phụ nữ nên nghỉ hưu trước. Mẹ tôi đã nghỉ hưu và tôi hiếm khi có cơ hội đến các công ty du lịch, vì vậy tôi không bao giờ gặp lại chú Guangshi trong một thời gian dài. Một ngày nọ, vài năm sau, chú Đông Quang đến chơi, tôi rất ngạc nhiên. Chú He đến mà không báo trước, điều này càng làm chúng tôi ngạc nhiên hơn. tôi không biết bạnac để ý xem chúng tôi có ngượng không, nhưng có vẻ không hợp lý. Rõ ràng là anh ấy rất vui khi gặp lại một đồng nghiệp cũ. Vài năm sau, tôi không bao giờ gặp lại ông nữa, tôi nhận thấy ông đã già hơn và dễ dàng nhận ra bởi bộ râu bạc của ông. Nhưng cử chỉ của anh vẫn nhanh nhẹn và tự nhiên như trước. Bác cúi người khéo léo, hơi co chân lại, cởi giày cho bố rồi bước vào nhà. Ngồi vào bàn, tôi đi làm trong khi sếp vẫn chuẩn bị nước. Bác nói đã nghỉ hưu được một thời gian rồi, hôm nay mới về thăm mẹ tôi, cùng nhau về quê nghỉ hưu. Nhận ra tôi, anh hỏi thăm vài câu để về Romania có đi chơi không, rồi quay sang nói chuyện cơ quan với mẹ tôi. Tôi nói người này người nọ cũng đã về hưu, có dịp về thăm. Rồi anh hỏi về cuộc sống gia đình. Thời đó, thời bao cấp còn, cái gì cũng khan hiếm, nhất là lương thực, thực phẩm thiếu thốn. Như những người khác, nhà tôi phải lo cơm nước hàng ngày. Ví dụ, để chuyển đổi Moina cho dễ ăn, nhưng tốt nhất nên chuyển sang mì ống, gạo, tuy tiêu thụ rất ít nhưng lại rất dễ ăn. Một số người vẫn uống nhiều nước vào sáng sớm. Tất nhiên, bác Everbright không nghĩ ra đề nghị này. Bác tôi chỉ khuyên mẹ tôi nên nhai kỹ khi ăn. Nhai kỹ càng không chỉ giúp dạ dày không bị tổn thương mà còn làm giảm cảm giác thèm cơm. Phương pháp này đã được sử dụng từ rất lâu. Trước anh phải ăn ba bát, bây giờ chỉ còn hai bát. Cô nói với mẹ, nhai kỹ và ăn thử, cơm sẽ rất ngọt. Tôi không cần gạo mới, chỉ cần nấu gạo thương mại, nhai kỹ và ngon ngay lập tức. Nhà mình bỏ cơm kiểu này … Nghe bạn nói nhiệt tình nhưng trong lòng không thèm để tâm. Con trai, ăn nhanh, tôi không thể làm gì. Tôi nghĩ mẹ tôi cũng rất khó chấp nhận. Lúc nào chị cũng lo con mình ăn ít sẽ sinh ra bệnh thế này thì làm sao dám liều.# 7909; Phương pháp này. Trong nhà chỉ có cái để cất, nhưng không được dùng hết, phương châm của bà nội rất rõ ràng về việc này. Trong mọi trường hợp, sự nhiệt tình của ông Kuang Guang đã khiến chúng tôi cảm động. Người mẹ hỏi anh ta làm thế nào. Người chú nói rằng anh ấy vừa có một công việc tuyệt vời. Nhà tôi ở đường Bà Triệu, cách công viên hành lang không xa. Chiều chiều, tôi và các con trở lại công viên, ngồi chơi hóng gió, sum vầy trong những căn nhà chật chội, tù túng. Tuy nhiên, quan trọng nhất là quét lá cây để làm chất đốt. Công viên có nhiều cây cối, lá rụng nhiều, chiều nào hai cha con cũng có thể quét một túi lá khô. Đồng thời, vui vẻ, động tay động chân và hoàn thành công việc. Đôi khi anh ấy cũng bảo vệ nguyên tắc này nên gây khó dễ. Nhưng họ thường bỏ qua nó. Ngoài ra, chúng tôi chỉ làm vệ sinh công viên khi chúng tôi làm sạch công viên. Từ đó, gia đình tôi giảm hẳn tình trạng thiếu xăng. Theo suy nghĩ của Tổng thư ký Nguyễn Văn Linh, nền âm nhạc sẽ mất vài năm nữa mới có thể thoái mái. Vài năm nữa, chỉ đối với nhà thơ Quảng Đông, người ta sẽ đánh giá rất cao sự nghiệp thơ ca và hội họa của ông, ông là “Tây”, “Đôi mắt người Tây Môn”, “Chiếc ô”, “Ngôi nhà trên núi”, Ông thế. s mặt. Miền Tây …- Những bài thơ, câu chuyện, nhân vật tài hoa, giàu cảm xúc. Chỉ riêng những giai thoại của ông đã đủ để tạo thành một, và nhiều cuốn sách đủ làm nhiều người xúc động. Đối với tôi, bác Guangshi vẫn là mẹ tôi và một người mà tôi biết. Vì vậy, khi gặp lại anh, tóc tai thất thường, râu bạc phơ, nghe câu chuyện mùi mẫn của anh, tôi không khỏi chạnh lòng. Khi anh ấy đứng dậy để đi và xỏ giày cho bố, tôi hỏi anh ấy sẽ đi đâu và anh ấy nói: “Về nhà thôi. Vào công viên hơi muộn, trời tối và tôi không nhìn thấy gì quét sàn” .. .—— Chú Quảng Đông đã đi rồi, nên tôi nghĩo Quay lại nói với mẹ: Dù sao cũng chỉ nhớ nhai kỹ cho đỡ bụng và đỡ tốn cơm. Từ hôm ăn ngon em đã luôn miệng nói phải phát ngay cho mọi người, hôm nay mới đến được với em. Tạm biệt. Xin chào. Về Romania, tôi cũng có thể đi du lịch rất nhiều … (Nguồn: Van En Conang)

nhà cái bet365 có uy tín không?_ đăng ký bet365_tỷ lệ cược bet365