Màn đêm luôn có sức hấp dẫn riêng. Màn đêm buông xuống giữa từng vết thường ố graffiti. Màn đêm đưa con người đến gần nhau hơn, sưởi ấm cho nhau, soi sáng cho nhau, ánh đèn đường lấp lánh, những khuôn mặt trần trụi chỉ xuất hiện trong đêm. Nó kéo theo nhiều vấn đề, chẳng hạn như việc quay trở lại thành phố cổ Hội An.
Không biết trên thế giới có chợ đêm nào lộng lẫy đủ âm thanh và sắc màu như Hội An không, chỉ cần ghé thăm Việt Nam là có thể thấy được những hình ảnh cuộc sống về đêm yên bình và đẹp nhất đến từ vùng đất bên dòng sông Huệ Hải như nhạc sĩ Pan. Bản tình ca của Chảo Văn Bích như “đẹp quá”: — “Mà Hội An nghiêng ngả? Đèn lồng cao huyền ảo về đêm … sông nghiêng quá mái chèo, em thề, Mắt trời, đèn lồng, đèn lồng lễ hội … em đẹp quá. ” (Đêm Hội An-Phan Văn Bích)
Đèn ngập cả phố, đèn lồng rải rác từng góc phố. Trên sông, thuyền quây quần bên nhau, lặng lẽ trao nhau những bức thư tình, lòng người hòa vào nhau, soi sáng từng con đường khắp phố phường… Đêm có trăng chơi, có gió, có gió, có Aluvi Hương hoa trái sông Gu Lào Indigo mang lại Và chỉnh giọng lời ca nồng nàn, thay lời từ trái tim để nói lên khúc tình ca: cabin ngân nga, làn điệu phường phường; hay mộc Tiếng guitar réo rắt trên sóng từng đoàn du khách lênh đênh trên những cột thuyền gần bờ sông … Sông Hải quay quắt, đung đưa, rì rào trong đêm, chuyện mưa nắng người trên phố biển, chuyện trò. Với những lời chúc phúc của vô số đôi tình nhân ở thế giới bên kia …—— Nói về sự chờ đợi và chờ đợi của từng chiếc đèn lồng, những lời cầu nguyện hòa bình và tình yêu, và cả những người đã từng-cuối cùng sẽ phụ thuộc vào nhịp sống sâu lắng, chân thành Tâm hồn, tình người nồng ấm nơi đây … đây là hòa bình Phương trời không xa …—— Bầu trời rất gần ánh đèn lồng, kèm theo tiếng chữ, mái cổ hòa mưa nắng tinh tế. Nét khắc ấy chứa chan tình yêu thương và khao khát từng thớ gỗ-mùa cuối đầy ắp những kỷ niệm vui buồn, có hàng trăm kiếp người sinh ra, lớn lên, gìn giữ, bảo tồn trước sự lụi tàn, cám dỗ của thời gian … -Với tôi, khi tôi dừng lại và nhìn mặt người buôn đèn thì trời càng về gần sông Hoài Phố.
Một bà lão tóc bạc trắng, mặt đầy vết chân chim, nhưng mỉm cười Mềm mại, đồ đôi luôn toát lên vẻ đẹp của sự yên bình, lại thêm ánh nến điểm xuyết, đẹp như mơ như truyện cổ, nghiêng mình một bên vẫn là chiếc đèn lồng nhưng là của những cô bé, cậu bé bốn, năm tuổi. Khuôn mặt đẹp, hồn nhiên, thiêng liêng và … rất Việt Nam. -Một mặt của bức tranh này là hình ảnh mặt trời lặn đang tàn, mặt kia là ánh bình minh ban đầu của sự khởi đầu một ngày mới mang lại ánh sáng và hơi ấm cho lòng người, hãy nhìn Thời gian vẫn đứng, trôi chậm lại đây, dẫu biết rằng niềm tin và tình yêu trong cuộc đời không có khoảng cách.
Dù ở đâu, ở góc độ nào, tâm hồn nào cũng đẹp, và đó sẽ luôn là trật tự của cuộc sống. Vẻ đẹp độc nhất vô nhị khiến người ta ngưỡng mộ Phải chăng con người tự đặt ra những chướng ngại, giới hạn và khoảng cách cho chính mình, từ trái tim đến cuộc sống, thậm chí là cuộc đời ………… Trong cuộc đời của một người đàn ông 30 tuổi với đôi giày cao gót, anh ta đã trải qua rất nhiều buồn vui Lang thang như những con chim hoang dã vào ban đêm , Bay lượn trên vòm trời, nhưng chỉ trong đêm đen trên phố biển, tôi nôn nao mong đợi. Chờ đợi đam mê… Tôi muốn khám phá đến tận cùng, tôi muốn đắm mình trong ngàn bóng đèn lồng trên sông, tôi muốn cảm nhận sâu hơn cái hồn người biển sau mỗi ánh mắt, nụ cười, Những bài ca, điệu hò …
Đã thế thì trong lòng cũng thanh thản, chưa kể chuyện cơm áo gạo tiền, ghen tuông, thắt chặt những muộn phiền ghen tuông. Tôi đã đi-đang-và sẽ vượt qua!
Lương Đình Khoa