Mã trò đùa (58)

Yang Hongan

người không có gan

Azini hỏi Ma Tiegui:

– một người không có gan sẽ như thế nào?

Mã Tiểu Khiếu gặp người thì cao to, giống như bạn Hà Mã, dám ăn đòn. Nó cũng gặp những người nhút nhát, giống như mẹ nó, nó mở to mắt và lắp bắp khi thấy gián tru. Tuy nhiên, một người đàn ông không có dũng khí, anh chưa từng gặp qua.

Kỳ Nhi đặc biệt hỏi hắn một câu kỳ quái như vậy. Có một câu rất hay, nhưng lại có một câu không có ý nghĩa .—— Mã Tiểu Khiếu, con mẹ nó không có gan .—— Tại sao? Một Kỳ Nhi khác với những người phụ nữ khác, tại sao lại không có lá gan?

Kỳ Nhi cho biết lần này cô nhập viện và mẹ cô sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ lá gan.

Mã Tiểu Khiếu không biết gì:

– Tại sao mẹ ngươi không cần lá gan nữa?

– Vì lá gan của mẹ thường xuyên bị đau.

Mã Tiểu Khiếu càng ngày càng rối rắm, minh mẫn: Tại sao không cần lá gan? Do đó, một số người bị đau đầu, đau dạ dày, đau chân, tê tay thì có thể đến bệnh viện khám đầu, dạ dày, chân, tay được không? Mã Tiểu Khiếu phát hiện thế giới này hỗn loạn. -Kỹ Nhi đã gọi điện cho bạn mình rất nhiều lần vì bạn ấy có nhiều câu hỏi muốn hỏi. – Mẹ tôi từng rất nhút nhát. Nhìn thấy con chuột đồng mà mẹ nổi hết da gà b. Vì mẹ tôi không còn gan ruột nữa nên tôi muốn biết nó sẽ ra sao?

Mã Tiểu Khiếu:

– Mẹ cậu quanh năm dậy từ sáng tối sao? ? ?

điều này quá đáng sợ.

Kỳ Nhi mơ thấy mẹ mình sẽ trở nên như thế này, cô muốn khóc. Khi cô muốn khóc, lông mày cô lại rũ xuống, như thể bầu trời sắp sụp đổ. Mã Tiểu Khiếu lo lắng nhất cảnh này. Mấy ngày sau, mẹ của An Kỳ Nhi được xuất viện. Có lẽ cô không ngờ rằng trong thời gian nằm viện, ngoài phu quân và An Kỳ Nhi vô cùng lo lắng cho cô, còn có một người còn lo lắng hơn, đó chính là Mã Tiểu Khiếu. Vì câu hỏi “Điều gì sẽ xảy ra với những người không có gan?”Tôi đã kết hôn với chàng trai đó.

-Không có gì là không thể. -Ma Tiểu Khiếu khẳng định chắc như đinh đóng cột. -Một người không có gan phải khác người có gan.

Mã Tiểu Khiếu muốn đến thăm mẹ của An Kỳ Nhi để tận mắt xem bà có khác trước không? Tuy nhiên, mẹ của Anjini không thích anh, và anh sợ bị đuổi về nhà.

An Jini nói với bạn của mình:

– Bạn phải có quà để thăm bệnh nhân. Nhà bạn có thạch không? Mẹ tôi rất thích món này.

Thực ra, Anjini thích nó lắm. Ma Tiểu Khiếu thạch là loại chưa từng nếm qua. Có một nhân vật phản diện trong thạch. Mỗi khi Mã Tiểu Khiếu mang thạch đến ăn trước mặt An Kỳ Nhi, cô ấy sẽ hỏi Mã Tiểu Khiếu mua ở đâu, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói ra, mặc cho An Kỳ Nhi muốn chảy nước miếng, cô ấy đều cố tình Vui lòng. -Mã Tiểu Khiếu không muốn đem món thạch làm tiểu nhân cho mẹ An Kỳ Nhi. Mẹ của A Kỳ Nhi không thích anh, nhưng anh không thích mẹ của An Kỳ Nhi. Nhưng anh ấy quá tò mò, thắc mắc không biết mẹ bạn có giống như trước sau khi cắt gan không. Anh gõ cửa nhà Anjini.

Một con chuột lang mở cửa .—— Bạn đã mang quà chưa?

Mã Tiểu Khiếu cầm thạch trong tay.

– Đúng là như vậy, hãy mang theo một cái. -Trả lời Ma Tieeu. -Tôi không kiếm ra tiền, đây là số tiền tôi có thể tiết kiệm.

Kỳ Nhi nghĩ không sao đâu. Mã Tiểu Khiếu khó mặc, đây cũng là màu hồng yêu thích của An Kỳ Nhi.

A Kỳ Nhi nhẹ nhàng mở cửa phòng mẹ, khẽ nói với Mã Tiểu Khiếu:

– Con vào đi.

Mẹ Kỳ Nhi nằm trên giường bó gối và tấm thảm. Bên trên, toàn thân cô đều được bao phủ bởi hoa, chỉ tượng trưng cho một cái đầu bù xù.-Xin chào, tôi sắp đến thăm bạn.

Mã Tiểu Khiếu duỗi ra hồng thạch đẩy xuống giường. Vì vậy, anh cũng thân thiết với mẹ của An Kỳ Nhi hơn và có cái nhìn tốt về cô.

– Mã Tiểu Khiếu, mấy ngày trước lớn lên như vậy?

Mẹ An Kỳ Nhi cười rất nhân hậu, khác hẳn lúc trước. -Ma Tiểu Khiếu cố gắng nghiên cứu sắc mặt của anh, anh cũng muốn phát hiện ra điều khác lạ.

Mẹ của Gini là Mã Tiểu Khiếu. Trông thế này, cô ngượng ngùng:

– Mã Tiểu Khiếu, sao anh lại nhìn cô ấy thế này?

– Cô …- Matiejiu nhanh chóng báo cáo. -Tôi nhìn những con muỗi trên mặt cô ấy.

“Bốp” một cái, mẹ An Kỳ Nhi giơ tay vỗ nhẹ vào má cô, sau đó nhìn về phía Mã Tiểu Khiếu:

– Cô thấy anh ta chết rồi sao?

Mã Tiểu Khiếu nhất định phải trả lời:

– Đi thôi.

An Tizi Khieu hơi thất vọng khi ở bên ngoài phòng của mẹ Anjizi. Trên thực tế, một người không có gan cũng không khác gì một người không có gan. Vẫn không hài lòng, anh hỏi Anjini rằng mẹ anh lo lắng điều gì nhất? Kỳ Nhi trả lời rằng mẹ cô sợ nhất là chuột đồng. Chỉ nhìn thôi là mẹ nổi hết da gà rồi.

Ở nhà, Mã Tiểu Khiếu vẫn giữ con chuột đồng mà Kỳ Nhi đưa cho. Anh ấy bỏ nó vào một chiếc hộp, sau đó gói nó bằng một tờ giấy đẹp, và sau đó đưa nó cho mẹ của Anjini.

– Marty Quiet, bạn có cho tôi một món quà khác không? -Em Nhi mỉm cười bóc quà. -Ma Tiểu Khiếu, sao tự nhiên lại trở nên khách sáo như vậy? Tôi nhớ bạn đã rất nghịch ngợm và ngu ngốc.

– Mã Tiểu Khiếu căng thẳng đến mức thật sự không để ý mẹ An Kỳ Nhi nói gì. Anh liếc nhìn bàn tay của mẹ Annie Ni đang bóc quà và tưởng tượng rằng bà nhìn thấy chú chuột hamster đang la hét, sau đó toàn thân nổi hết da gà …

— Khi mẹ Nini nhìn thấy món quà Trong hộp chuột hamster, cô ấy hét lên, không phải vì sợ hãi mà vì ngạc nhiên. Mẹ An Kỳ Nhi cầm chuột đặt vào lòng bàn tay, sau đó nắm lấy & # 273Mã Tiểu Khiếu, Mã Tiểu Khiếu quả nhiên là một người tâm lý.

Mã Tiểu Khiếu không hiểu “tâm lý” là gì, mẹ An Kỳ Nhi đành phải giải thích:

Mã Tiểu Khiếu, con nghĩ sao? Tôi đang ốm nặng và ở nhà cả ngày rất buồn, vậy bạn có tạo cho mình con vật vui vẻ dễ thương này không? Kỳ Nhi nhiều lắm .—— Vậy mẹ mày không sợ hamster chút nào, hay là muốn nói dối hamster của tao?

– Mẹ tôi sợ chuột. -Sốt Kỳ Nhi-Không hiểu sao mẹ không còn sợ nữa? – – – Tôi biết! -Ma Tiểu Khiếu như bừng tỉnh-người có gan và không gan có khác gì nhau.

Mã Tiểu Khiếu suy tư về vấn đề này. Những người bị bệnh gan có thể có gan lớn hoặc gan nhỏ và có thể cảm thấy sợ hãi hoặc sợ hãi. Còn người không có gan, không phân biệt được đâu là gan to, đâu là gan nhỏ, thậm chí không biết sợ là gì.

Thêm … Sai Duong Hong Anh, do NXB Jindong đăng)

nhà cái bet365 có uy tín không?_ đăng ký bet365_tỷ lệ cược bet365