Quạt Hồng-Mùa Thu Nguy Hiểm
(dành cho cư dân phố núi)
Bạn biết không mùa thu không yên bình Khi tiếng còi tàu xé toạc nỗi nhớ, tôi vỡ òa, mùa thu biển thức núi Rỗng và cô đơn.
Bạn sẽ tìm cảm hứng ở đâu? Bạn có biết rằng bạn đã quên bức tranh dang dở đó không? -Đường cột-con đường ngăn cách giữa các con đường ở ngã tư dẫn chúng ta đi hai hướng. Chiều nay heo may se lạnh, em lặng bóng trên phố vắng.
Con đường mang dấu vết của thời gian, dấu chân của quá khứ hai ta đã cùng nhau bước đi. Nhớ con đường hoa phượng, lá vàng rơi. Cuộc sống là vô hạn song song. Gió heo may bị lưỡi đại bàng bầm dập, như đôi mắt của kẻ có vòng đen trong cuộc đời đi tìm chính mình. -Con đường đến với bạn là đâu? Phước lành … Con đường tình yêu đến với em, chỉ còn trong kí ức, nhưng là con đường sẽ đi mãi.
Thu hờ hững
Giờ này đã xa lắm rồi, tuổi già như kỷ niệm. Về cơ bản, tôi có đủ tự tin để quay lại sau cuộc chia tay và cắn chặt môi để ngăn nỗi buồn bất chợt vỡ òa trong niềm vui. Để lại chút mưa se lạnh, đợi chờ giờ đây đàn bà còn nhiều khát khao Lòng ta run lên thấy một nửa của mình chỉ là bến, một lúc ta dừng lại cho đoàn tàu dừng lại… Tàu dừng trên sân ga để lại vết đen của nỗi buồn. Đời gió là ai?