Sống chung với mẹ kế (11)

Giả Hiểu—— Mai Lạc mặc sườn xám đỏ, tô son, vui như chim, lặng lẽ đặt giữa bàn, chúc rượu mọi người.

Hy Lôi tặng Hồ Mai một phong bao lì xì lớn, tôi vô cùng cảm kích:

– Bạn thân mến, ngưỡng mộ bạn!

Đang nói, Winbond cắt ngang:

– Ôi trời, tôi luôn ngưỡng mộ người khác, giống như tôi đang làm điều gì đó khiến tôi cảm thấy ấm áp. Cư nhiên là chu đáo như Tống Phi? Bạn có nghiêm túc như Tống Phi không?

Mã Lôi rót rất nhiều rượu cho Hy Lôi:

– Được rồi, được rồi, tôi nghĩ là tốt rồi, nếu cô không thích, chúng ta sẽ đổi!

– Xì …

Giữa bữa tiệc, Mai Lạc và Hy Lôi cùng nhau vào phòng tắm và nói về mẹ chồng của Hy Lôi. Vừa nhắc đến mẹ kế Hy Lôi đã cảm thấy mình mọc sừng rồi:

– Bà ta bây giờ càng ngày càng biến thái, giống như tôi đã cướp con của bà, suốt ngày độc chiếm con trai. Ngày hôm sau, tôi và Huaban về nhà đi du lịch, bạn không biết rằng cô ấy đang nghe điện thoại liên tục, thậm chí kiếm cớ để anh ấy quay lại. Chúa ơi, tôi phát điên mất.

Thấy Hy Lôi có vẻ mệt mỏi, Mai Lạc cười:

– Không nghe thấy sao? Phụ nữ sẽ gặp phải ba loại cạnh tranh trong cuộc sống của họ: máy tính, bóng đá và mẹ chồng. Bạn sẽ phải chiến đấu suốt đời với 3 kẻ thù này, hãy chấp nhận điều đó!

– Đây là lý do tại sao tôi ngưỡng mộ bạn, tại sao bạn không có ba kẻ thù này!

– Ai nói không? Máy tính và bóng đá là hai thứ yêu thích nhất của Tompi, tôi chỉ xếp thứ ba, kém đối thủ đúng một điểm, lại không bị mẹ vợ kiểm soát. Trên đường về nhà, Hy Lôi nhớ tới lời nói của Mai Lạc, nhớ đến cuộc thi của cô ở nhà, lại thở dài. mẹ kế! Tại sao trở thành đối thủ cạnh tranh, ngươi cùng mẫu thân sẽ yêu cùng một nam nhân, không phải đi đâu!

Tại bữa ăn tối, Huaban kể về đám cưới đơn giản của mình, Mele, và vô tình nói về việc thu tiền. Mẹ chồng tôi rất ít nói chuyện với Hy Lôi, nhưng không nhịn được mà lớn tiếng:

– Mai Lạc vui biết mấy?

Hailei không mong đợi gì cả, thành thật trả lời: — 500 tệ!

– Cô ấy đã hạnh phúc như thế nào khi tôi kết hôn? – – – Tôi quên mất. Nó trông giống như 200. Theo khả năng tài chính của mọi người thì trái tim là chính.

Mẹ chồng vừa nghe thì thở dài ngao ngán:

– Haiz. Cô gái này, thật lòng với người khác thì làm sao có tiền!

– Bạn cho bao nhiêu và trả bấy nhiêu? Tôi từng thuê nhà để sống với Myra, cô ấy vừa chăm con chứ không phải chỉ tiêu 500 tệ. Ngoài ra, họ còn thiếu tiền để mua nhà! Tiền mừng là rẻ nhất .—— Tôi mừng vì không trò chuyện với Huaban cả tiếng đồng hồ, sao em ngốc thế!

Mắt anh sáng rực, Winbond nghe vậy ngạc nhiên nói nhỏ:

– Mẹ đừng nói nữa, ăn cơm đi!

Dì ghẻ vẫn không buông tha:

– Sao, cô không nói được gì, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền bạc, nhân phẩm!

Cuối cùng, Hy Lôi không nhịn được nữa:

– Tôi hài lòng với Mai Lạc, tôi rất vui vì bao nhiêu tiền cũng không liên quan gì đến tiền bạc gia đình, tôi rất vui vì con nhà giàu, cô muốn ăn mừng Hạnh phúc biết bao khi thể hiện tấm lòng của tôi chứ không phải vì phẩm giá của tôi. Tôi không có gì để làm.

Hy Lôi buông đũa, đứng dậy đi vào phòng ngủ. Bà mẹ kế đứng dậy, chuẩn bị trong giây lát, nhưng bị Huaban và cha dượng ngăn lại. Mẹ chồng không chỉ là đối thủ cạnh tranh mà còn là người âm mưu xâm chiếm lãnh thổ của bạn, và cuối cùng sẽ trở thành kẻ thống trị thuộc địa của bạn. Không, điều này là hoàn toàn không thể!

Không khí Tết trên phố đã tan biến, mọi người lại chộn rộn trong cái se lạnh đầu xuân. Mẹ chồng cô không còn gọi điện cho Hy Lôi mỗi sáng nữa mà sáng nào bà cũng dọn dẹp nhà cửa, quét nhà, ồn ào bên ngoài. Hy Lôi ở nhà cũng ngày càng điềm đạm hơn. Nhưng khi rời nhà vào buổi sáng, tâm trạng của cô ấy được cải thiện ngay lập tức. Nhìn những người đàn ông, phụ nữ đi làm sớm, người già tập thể dục, trẻ em đi học, cô luôn cảm thấy cuộc sống tốt đẹp, trong tiềm thức thanh thản hơn và lẩm nhẩm hát. Đi ra khỏi cửa.

Vào lúc này, một loại nước hoa thanh lịch đến trước mặt cô. Một người phụ nữ trung niên mặc áo gió đỏ khoác vai Hải Lôi. Hy Lôi khoảng 30 tuổi, tóc dài xoăn nhẹ, khuôn mặt thanh tú, anh từng nhìn cô theo bản năng và cảm thấy rất quen thuộc, như thể gặp ở đâu đó, nhưng gần đây trí nhớ của Hy Lôi rất kém.m, tôi không nhớ.

– Trên chiếc ghế dài cách đó không xa, có hai bà lão đang ngồi, chỉ vào người phụ nữ đi qua, khiêm tốn nói:

– Nhìn đứa nhỏ có một con hồ ly, Hứa gia Cô chủ của tôi làm việc ngoài xã hội .—— Nhìn quần áo đĩ!

– Haha, ông Hứa muốn bế cháu trai. Điều này là điên. Ngừng nói!

Khi Hy Lôi đi ngang qua hai bà cụ, cả hai đều mỉm cười với anh. Hỷ Lôi quay lại nhìn theo bóng người phụ nữ áo đỏ kia, trong lòng kinh ngạc nhớ tới ngày hôn lễ mình gặp người phụ nữ này, cha dượng bảo Hy Lôi mời rượu, Hứa Bân gọi cô là “dì Tiểu Hồng”. Có, cô ấy là. Cô là người tình của bố dượng. Có lẽ là không, người cha dượng nhìn là người ngay thẳng, xứng đáng nhưng cũng rất đảm đang, mẹ kế là người vô lễ, tính tình khó ưa, bố dượng không phải là không ngoại tình. Nguyên nhân.

Xe tới, Hy Lôi vẫn đứng ở đầu đường, suy nghĩ một hồi mới lên xe.

Vào phòng biên tập tin tức, quét bản đồ, vào văn phòng và bật máy tính. Các đồng nghiệp cũng tiếp tục can thiệp. Đã mấy ngày rồi không gặp nhau. Mọi người đều có cảm giác như một năm trước, hai người ngồi bên nhau nói không ngừng. khác nhau.

Buổi trưa ăn tối, Tiểu Lộc thần bí nói với Hy Lôi:

– Nói cho ngài biết, phó tổng, biên giới của chúng ta sẽ được chuyển đi nơi khác. Chúng ta có đi đâu khác không?

– Ngươi thật ngốc, nếu hắn rời đi, hắn sẽ từ phía dưới thăng cấp, ta xem ngươi hi vọng tốt nhất.

– Điều tôi hy vọng, những người trẻ, chưa có kinh nghiệm, hãy cố gắng hết sức mình! -Thật ra, trong lòng Hy Lôi hiểu rõ, nếu trợ lý biên tập rời đi, nếu cố gắng dùng thì sẽ có hy vọng .—— Hơn nữa, nghe nói bộ phận biên tập sẽ được chuyển địa điểm. — Chuyển đi đâu? – – – Tôi chưa biết! Đây là tin tức từ hành lang.

Khi đến văn phòng, ngồi trước màn hình máy tính, cả người Hy Lôi như được tiếp thêm sức mạnh vô hình, đột nhiên càng thêm phấn chấn, như thể kiếm tiền vậy. Những thứ trước mặt chào anh.

Vào buổi tối, Hai Lei nói với biên tập viên Huaban rằng anh ấy có thể sẽ rời đi, nhưng Reignwood chỉ mỉm cười:

– Làm điều đó với tôi! Anh ấy rời đi, và sau đó thăng chức cho tôi! Đúng là đồ ngốc!

– Không rõ, việc của chúng ta không quan trọng, ai đến trước, ai đến trước, mà là người có năng lực thăng tiến. Tôi là người có triển vọng nhất, vì vậy tôi phải làm việc chăm chỉ hơn.

– Không biết là vợ anh cũng có những dự định lớn như vậy, cô ấy cứ làm việc bình thường thôi, tương lai anh sẽ trở thành luật sư. Tôi sẽ giúp bạn.

– Xin chào, cho dù là ai giao cho ta, ta vẫn sẽ làm trợ lý luật sư hai năm, khi ngươi thăng chức, ta sẽ chết đói.

Những lời nói của Hy Lôi đã làm tổn thương đến bản thân, người tôn trọng Huaban, anh ta lớn tiếng nói:

– Tôi khinh thường anh, nếu anh khinh thường chính mình, đừng đi lấy tôi!

Nghe Hy Lôi ú ớ:

– Khi biết bạn là kẻ dối trá, có người muốn cưới bạn.

Hứa Bân tức giận hét lên:

– Đứng sang một bên để tôi yên! – Sau đó anh ta đá cho Hy Lôi một cái ướt chân và đập cửa phòng tắm. Hy Lôi đáng lẽ phải rời đi, nhưng Hứa Bân đóng chặt cửa khiến nó đập vào chân Hy Lôi một cách nặng nề. Hy Lôi tức giận, đẩy cửa ra, duỗi chân cho Hứa Lân rửa chân, đá vào hông anh. Đôi dép mà Hy Lôi đi không quá cứng, dù có đạp cô cũng không bị thương. Huaban thấy Hailey tức giận phải “van xin:

– Được rồi! Mày đá tao, tao đá mày, thế này là trói.

Mẹ kế của cô nhìn thấy cảnh này. – Nhìn theo ánh mắt chói mắt của mẹ kế, Hy Lôi cảm thấy cơ thể mình đột nhiên tăng vọt, ngồi trong phòng khách lau khô mặt cho cậu, tiến lại gần, một lúc sau tôi nói:

– Chào Lôi, tôi đã nói với cô rằng đàn ông không thể. Đá vào hông, nếu đá vỡ! Không, nhưng tôi yêu bạn rất nhiều! Tức giận, đứng dậy, đứng dậy, ném khăn ăn xuống bàn, và nói:

– Tôi biết là có Chỗ không đau, không phải hông, mẹ bảo con trai bắt đầu nói đi! – Bà vào phòng ngủ.- — Ông bố dượng bước ra khỏi phòng làm việc, thấy vợ và con gái riêng có vẻ tức giận hỏi. :

– Có chuyện gì vậy?

Mẹ chồng không nói nên lời, vợ rơi nước mắt, đến WentanĐến cửa phòng Hy Lôi, cô bị Hứa Bân kéo đi:

– Được rồi, không sao. Chúng tôi chỉ đùa thôi!

Tôi khuyên bạn đừng cảm thấy buồn chán. Reignwood vừa bước vào phòng đã thấy Hai Lei đang viết gì đó trong nhật ký của mình. Khi đến gần, trên tờ giấy trắng có một nét phân biệt: “Thằng khốn Winbond! Bin khốn nạn! ”

Anh bật cười, biết Hy Lôi còn giận, liền mặt dày ôm chặt lấy cô:

– D OK, em đánh anh cũng bị anh chửi. , Đáng giận hơn!

Hy Lôi quay người lại, nhìn lên trần nhà màu trắng, nói:

– Tôi không tức giận nữa, tôi mệt rồi! đi ngủ!

– Em yêu, em có thể nói cho anh biết không?

-nói!

– Ngày mai là sinh nhật lần thứ 50 của bố, một số người bạn của bố đến chơi! Con nể mặt, không phụ lòng mẹ, được không?

Nhìn vào đôi mắt tội nghiệp của Huaban, Hải Lôi thở dài:

– Ai thèm mẹ, miễn là mẹ đừng chơi với con! -Nói đến sinh nhật của bố dượng, Hải Lôi nghĩ đến người phụ nữ áo đỏ này. Sáng hôm sau, Ge gặp trong buồng và hỏi rất nhiệt tình: -Huaban, bố bạn có đồng nghiệp không? Rất đẹp. Bạn tên là Tiểu Hồng?

-Có gì?

– Có phải là cả hai? -Hy Lei ngập ngừng không biết hỏi gì.

Hứa Bân thận trọng hỏi:

– Sao cậu biết? Ai nói cho tôi biết!

Hy Lôi nghe vậy vội ngồi xuống:

– Thật! Oh? Có phải vậy không—— Haiz, tôi không biết, dù thế nào thì hai người cũng rất thân thiết, ngoài tin đồn thì mẹ tôi thường cãi nhau với bố tôi vì chuyện này. Hui Xiao Hong mới đi làm, bố cô ấy là thầy giáo của cô ấy, cô ấy rất tốt và làm việc rất chăm chỉ, nhưng chồng cô ấy bất lực, hai người ly hôn và cô ấy một mình nuôi con gái! Tuy nhiên, cô ấy trông rất xinh đẹp, không giống như một người phụ nữ đã ly hôn, cô ấy có đầu óc rất thông minh và tính tình tốt nên ai cũng yêu quý cô ấy. Có lẽ bởi vì hắn có chút thân thiết với phụ thân, tin đồn khắp nơi truyền đến, ấn tượng của ta đối với phụ thân của hắn không phải loại người như vậy!

thiền của Lei:

– Tôi cũng nghĩ rằng cha của bạn không. Ít nhất, ông ấy nên là một người bạn tâm giao, phải không? Tuy nhiên, nếu anh ấy thực sự yêu cô ấy, thì anh ấy có thể tha thứ. Theo bạn thì có đàn ông nào mà không thích đẹp trai, người ta ly hôn đi, nhan sắc bao giờ cũng như ai, chỉ là một mớ hỗn độn thôi Bạn không thể hạnh phúc!

– Vâng, ngày mai là sinh nhật của bố, có lẽ mẹ cũng sẽ đến! Cũng đừng nói với mẹ cô ấy rằng cô ấy đẹp!

Hy Lôi nhìn Hứa Bân có vẻ căng thẳng, biết mẹ vợ thường ghen tị như thế nào.

– Đừng lo, tôi sẽ không nói đâu!

Còn tiếp …

(Trích tiểu thuyết Sống chung với mẹ chồng của tác giả Hiếu, NXB Văn học ấn hành

nhà cái bet365 có uy tín không?_ đăng ký bet365_tỷ lệ cược bet365