Đánh đu định mệnh (18)

Khóc xong tôi lăn ra ngủ, ngủ quên mất. Chợt tôi tỉnh giấc. Nó trông giống như một cái chuông. Ra mở cửa, tôi vội lau nước mắt. Anh bước vào phòng khách của Dad’s house, bảo tôi ngồi trước mặt tôi, rồi nhanh chóng nói: I’m sorry! Cha tôi đỏ mặt và tham gia vào cảnh tượng như một kẻ ăn vụng. Tôi chợt thấy buồn. Anh nhắc lại: Anh xin lỗi, mẹ con em hãy tha thứ cho anh, được không? Tôi im lặng hồi lâu, biết nói gì đây? Tôi nói tôi rất mệt, và bố chỉ cần đi làm việc trong ủy ban. Tôi nói và bỏ lên lầu. Đến chiều, bố về tỏ ra buồn bã, đau buồn, ông chỉ nói được vài câu đều đặn với mẹ và hỏi Bích Hương đi du học ở đâu. Bố không nói với tôi điều gì. Đã đến lúc chữa lành vết thương đang rỉ máu trong tim, có vẻ như tôi đã từng đọc cuốn sách này. Thứ lỗi cho anh ấy, đây chỉ là chuyện vô nghĩa, tôi không thể làm gì được. Nhưng lời xin lỗi của người cha là một lời nói dối, và nó luôn luôn như vậy. Chỉ nửa tháng sau lần này, Bích Thuận ngỏ lời với bố cô “đi chơi” bằng cách mua bánh mì với một cô gái khác cũng là học sinh cùng trường. Anh Dương Tiễn vừa nghe xong, tôi chợt thấy mặt đất dưới chân như lún xuống. Đầu óc rung động. Bích Thuận đoán được nỗi đau và sự bất mãn trong lòng tôi. Cô ấy nói: Đừng quá coi trọng ai, càng thêm thất vọng. Họ đều đơn độc, mọi chuyện tồi tệ sẽ xảy ra, bạn chỉ cần mù quáng! Ngay lúc đó, cô ấy nhìn thẳng vào mắt cô ấy và hét lên: Bạn đồng ý làm điều này mà không cảm thấy xấu hổ, hoặc thậm chí dạy ai! Chiều nay tôi ra khỏi nhà. Tôi không biết phải đi đâu. Tôi chỉ biết lên xe của Hoàng Long để đi đến thành phố xa lạ này, trong những tháng ngày buồn tẻ, buồn bã ấy, tôi chỉ có nơi mình ở. Trở lại một thành phố thịnh vượng mà không có kế hoạch trước, kiến ​​thức và tiền mặt là một việc làm liều lĩnh. Giận một hồi mà bỏ nhà, bỏ hếtLên phố chẳng cần lời khuyên của ai, tôi vội vàng kiếm một căn nhà trọ sơ sài qua đêm để rồi nhận ra rằng đã quá muộn cho sự nông nổi của mình. Lúc đó tôi đã nghĩ đến cái chết, nhưng tôi không đủ can đảm để tìm kiếm cái chết. Tôi cũng muốn quay trở lại. Nếu Bích Hương còn ở nhà thì sáng hôm sau tôi sẽ quay lại, vì cô ấy là chỗ dựa tinh thần nên tôi có thể cởi mở tâm sự và mong được nghe cô ấy an ủi, khuyên nhủ. Tình máu mủ ruột rà. Nhưng cô ấy đã biến mất. Quay lại gặp một người cha tồi tệ như vậy sao? Bỏ đi ngày nào mà nghe lý lẽ rằng mình không được cha mẹ chuộc lỗi? Nhưng dẫu sao trong hoàn cảnh cô đơn, khốn khó này, tôi vẫn thương mẹ, thương chồng như mẹ đã khổ suốt đời. Cô ấy bầu bĩnh, với đôi môi đỏ mọng và khuôn mặt đầy phấn son Cô ấy biết cô ấy: Em đến từ đâu? bạn định làm gì? Tôi đã giúp rất nhiều người xa quê như bạn. Tôi nghĩ người phụ nữ này không tốt nên đã trả lời qua loa để lên thị trấn học. Tôi nói, và sau đó loại trừ. Băn khoăn một lúc, tôi không biết phải đưa ra quyết định như thế nào cho hợp lý. Tôi trốn đi vài nơi trong thành phố để nhẹ gánh. Trưa trở lại nhà nghỉ, định tối nay nhận phòng, mai về luôn. Đang nằm trong phòng, đột nhiên bị gõ cửa, nhảy vào hỏi ai? Người hộ sinh quay lại và nói với tôi rằng cô ấy biết cô ấy cần việc làm và cần tiền. Tôi đã giúp những cô gái như bạn rời khỏi vùng nông thôn, sống ở thành phố, làm việc nhẹ nhàng và kiếm được nhiều tiền. Cô cũng cho rằng trẻ con đã đẹp rồi, vậy tại sao không chỉ cho trẻ đẹp càng xinh? Tôi hiểu ngay rằng cô ấy là một bà đỡ Touba hiện đại. Đột nhiên, xem xét Bích Thuận hiện tại trớ trêu cùng số phận khốn kiếp của mình, nàng liền tức điên lên dặn dò hắn phải cẩn thận nói ta là gia đình tốt, ngày mai mới tới đây. Mutu tái mặt: Tôi có bốTôi không phải con nhà tử tế, là người không cần tiền, chúng tôi có thể có nhiều tiền mà không mất gì. Cô ấy nói: Xin hãy đến giúp tôi, tôi cần phải nghỉ ngơi. Vừa buông ra được một lúc thì có tiếng gõ cửa, tưởng bà Tư về rồi. Tuy nhiên, một người đàn ông cao khoảng ba mươi tuổi đã đứng ngoài cửa. Anh nói: Chị ơi, em biết chị về quê cần tiền, có thể cho em mượn, lúc nào có thể trả. Lúc đó tôi cũng không rõ, không biết phải làm sao với người lạ này, nhưng tôi ngạc nhiên và hỏi lại: Làm sao anh biết ở nhà tôi cần tiền? Anh ấy cười, tôi gặp bạn khi bạn đang đi bộ ở đó, nhìn khuôn mặt của bạn là có thể hiểu ngay cử chỉ vị giác. Bạn thực sự sẽ giúp đỡ, bỏ qua nó. Sau đó anh ta đưa cho tôi một tập tài liệu mới có hai trăm nghìn đô la. Tôi hỏi: Bạn muốn hỏi khi nào? Anh ấy lắc đầu và nói, khi bạn lập nghiệp với nhiều tiền, trả hết cũng chưa muộn. Tiền không phải là vấn đề của bạn. Anh ta cố tình để chiếc ví vào tay tôi. Sau đó anh chàng bước đến và nhanh chóng nhét tiền vào áo ngực của tôi. Tôi trống rỗng. Anh ôm chầm lấy anh và thủ thỉ: Anh đã yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên. Xong việc, anh ấy bỏ đi như một tên trộm vừa trộm đồ có giá trị, tôi trải lòng, xót xa và tiếc nuối. Chỉ khi bạn mất tất cả!

Tôi không dám chết, chỉ có hành trình trở về, tôi định ra bến xe sớm .—— Buổi sáng. Hôm bà Tư về, tôi đang tự thu xếp đồ đạc, theo chân bà có một cô gái trạc tuổi tôi, xinh xắn, dễ thương. Mụ giới thiệu ngay: Minh Hồng, Tuyên Quang, cô gái chè Tuyên đến từ Thái Lan. Cô ấy cũng nói rằng đó là chị gái của em gái cô ấy, có thể họ cùng hoàn cảnh và nói chuyện dễ dàng. Rồi cô ấy bỏ đi. Mặc dù tôi không thích những người bạn không mời mà đến đây, nhưng khi nghe anh kể sơ qua về gia cảnh của mình, tôi cũng đồng cảm. Bố Minh Hồng mất sớm, mẹ bỏ đi, bị bố dượng (yêu râu xanh) hãm hiếp nhiều lần. Tuyệt vọng, cô rời khỏi nhà và đến d & acirc; y, tôi cũng tình cờ gặp Mutu. Tôi hỏi Minhong: Bạn có nghĩ đây là điều xấu hổ không? Thật sự mà nói, Minh Hồng ban đầu cũng xấu hổ, cúi đầu xuống đường không dám gặp người ngủ với mình hôm qua. Sau đó, thành quen và trơ. Ở đây cũng có cái hay là phải trả hoa hồng và phí môi giới cho Mutu. Lượng khách “mách nước” cũng rất lớn, nhất là khi gặp khách hàng lớn, mong đủ tiền về quê, mở tiệm may trong thời gian ngắn rồi tính chuyện cưới xin. có con. . Cách suy nghĩ của anh ấy rất đơn giản và thực tế. Minh Hồng hỏi ta, dù sao hắn cũng phải xuất gia, hắn đã từng trải qua, kế hoạch của hắn bây giờ là gì? Em rủ em về thì cô ấy nói chắc cũng như em, không hài lòng với gia đình nên bỏ đi. Bố tôi cứ đi, bố tôi tuy không tệ như bố dượng nhưng cũng là một kẻ côn đồ, nhưng nếu tôi không về thì tôi không biết phải làm sao. Minh Hồng cho rằng, nghề nào sinh lợi cũng sẽ khó – nếu muốn tự lập thì tạm thời ở lại đây, có chút vốn rồi ra đi cũng chưa muộn. Làm chủ bản thân ở đây không phải là người khó tính và dễ dãi. Một lúc sau, bà Tư quay lại. Thấy vậy, cô không ngần ngại mở ví đưa cho anh một triệu đồng và nói giữ làm vốn, lúc đầu cô đối xử với Minh Hồng như thế này. Tôi và Minh Hồng cùng mấy cô gái quê đã có số điện thoại ở đây, đều là bạn, mới tìm được chỗ ở, gọi điện cho khách thì chỉ lấy một, còn bạn thì chỉ có hai. Nó hoàn toàn là của tôi …—— Fan Guangdao-Tiếp tục … (Tiểu thuyết “Dancing with Fate” của Fan Guangdao, Nhà xuất bản Văn học, xuất bản năm 2012)

nhà cái bet365 có uy tín không?_ đăng ký bet365_tỷ lệ cược bet365