Marc Levy thích chia sẻ những khoảnh khắc yêu thương

— Xin chào nhà văn Marc Levy, tôi rất vui vì bạn đã đến Việt Nam, tôi đã mua và đọc nhiều tác phẩm của bạn, và tôi đặc biệt thích cuốn “Kiếp sau”. Cảm ơn tình cảm của độc giả Việt Nam, và cảm ơn các bạn đã đến Việt Nam. Hãy chia sẻ thêm thông tin về cuốn sách “Kiếp sau” và những suy nghĩ, cảm xúc mà nó chứa đựng. Tôi luôn tin rằng họa sĩ này là có thật và nhân vật của con gái ông ấy cũng tồn tại. Bạn lấy cảm hứng từ đâu cho cuốn sách này? (Nguyễn Thị Thịnh, 22 tuổi, Pleikucitizen@gmail.Com)

– Kiếp sau tôi sẽ lấy cảm hứng từ những cảm xúc của thời thơ ấu. Mẹ tôi đã từng nói với tôi rằng con người chết không có vinh quang hay cảm xúc. Khi nhiều người vẫn còn sống, bức tượng được mong đợi sẽ xuất hiện với hy vọng đạt được địa vị. Cô ấy nói rằng cuộc sống vĩnh cửu của con người là trong tình yêu – nó sẽ tồn tại mãi mãi sau khi mất đi. Cô ấy đã qua đời nhiều năm, nhưng vẫn còn trong trái tim tôi. Tôi nghĩ con người luôn tồn tại trong trái tim chúng ta – tức là họ vẫn tiếp tục sống.

Chủ đề của “chủ đề tiếp theo tiếp theo-tình yêu giữa nam và nữ” mạnh mẽ đến mức một người nam, một người nữ, được tái sinh để tiếp tục cuộc sống này. Yêu và quý. Tất nhiên, đây chỉ là một phép ẩn dụ. Về tư cách nghệ sĩ, tôi rất mong anh ấy tồn tại. Thật không may, đây chỉ là một nhân vật hư cấu.

– Tình yêu trong sách của tác giả rất lãng mạn. Còn tình yêu của Marc Levy ngoài đời thì sao? Bạn có tin vào tình yêu của những nàng tiên trong cuộc đời mình? (Thương Yến, 33 tuổi, Chisaneki2005 @ yahoo.Com)

– (cười) Tất nhiên rồi. Tôi có thể nói như thế nào? Vâng, tôi tin vào những câu chuyện cổ tích.

– Tại sao hầu hết các tác phẩm đều che giấu niềm đam mê quá khứ, lại mở rộng và ảnh hưởng mạnh mẽ đến hiện tại? Khi bạn viết “Thế giới bên kia”, bạn có giữ cuộc sống của mình trong tình trạng khó khăn hiện tại không? (Nguyễn Huy Trân, 43 tuổi, Kamasuravn@gmail.Com)

– Tôi thích câu này: “Quá khứ đã qua, tương lai không ở đây, tất cả mọi thứ ở đời. Hiện tại”. Nhưng tôi tin rằng động lực hiện tại và tương lai được nuôi dưỡng bởi những cảm xúc trong quá khứ. Tìm kiếm sự cân bằng trong cuộc sống không phải là điều dễ dàng. Đừng để bị những ký ức của quá khứ lấy đi. .. Không thể để bản thân bị cuộc sống hiện tại bao phủ hoàn toàn. Trong công việc, tôi luôn cân bằng giữa các nhân vật dù mong manh. Riêng tôi, tôi không còn hoài niệm về quá khứ ngoại trừ tình cảm của tôi dành cho những người đã khuất. — Khi đọc truyện của cậu bạn, cậu ấy luôn tò mò không biết mình nên viết về người như thế nào, đặc biệt là tôi thích đọc tiểu thuyết của bạn vào những ngày mưa, tôi sẽ nghe nhạc và uống cà phê khi đọc truyện của bạn. Tôi không biết tại sao tôi luôn cảm thấy rằng những tác phẩm này có một chút cà phê, bạn có biết tại sao không? (Trương Thị Hoa, 20, Hoanong158@yahoo.Com)

– Đầu tiên xin cảm ơn bạn đã đặt câu hỏi, khi ngửi thấy mùi mưa và mùi cà phê, mình rất xúc động, đây là hương vị của bạn ấy. thích rất nhiều. Anh thích mùi mưa và thường vừa uống cà phê vừa viết. Do đó, nước mưa và cà phê có thể thấm vào cấu trúc. Khi tôi nghe nhạc, ngắm mưa và đọc những trang sách này, tôi cảm thấy như đang viết một cuốn sách.

– Bạn có phải là nguyên mẫu ngoài đời không? Là D’Arthur trong “If I’m Not a Dream”, hay anh ấy đang mơ được giống như Arthur? (Trần Thị Kiều Trang, 39 tuổi, Eureklaret @ yahoo.Com)

– Nói mình giống Arthur thì hơi kiêu. Người duy nhất nói tôi trông giống Arthur là vợ tôi. Nhưng nếu bạn hỏi cô ấy có giống Lauren không, chúng ta sẽ không gặp nhau trong tủ quần áo trong phòng tắm. Cô ấy cũng không thể vượt tường từ phòng này sang phòng khác. Nhưng tính cách của cô ấy cũng giống Lauren. Tôi đặc biệt thích tác phẩm “Nếu không phải là mơ”. Quyển sách này đã thay đổi cuộc đời của tôi. Nhưng tôi và một số bạn bè đều có chung nhận định sau khi theo dõi tác phẩm của anh, đó là: cả cách viết và cách dẫn đều “trùng lặp”. Là chất liệu để tạo ra những câu chuyện. Tôi muốn biết tiểu thuyết gia nào đã có ảnh hưởng đến đời sống văn học của mình. (Nguyễn Huy Hoàng, 30 tuổi, Huyhoang @ yeah1.Com)

– Tôi nghĩ nhà văn cũng giống như ca sĩ, nghệ sĩ hay nghệ sĩ thị giác, họ có một bản sắc riêng và tạo dựng một phong cách tài liệu, giúp họ được công nhận. Tiếng nói trong hành trình của các nhà văn hay nghệ sĩ, họ có thể nhắc nhở những người xa lạChủ đề chính của tôi là từ cuốn sách này sang cuốn sách khác. Điều quan trọng là phải tránh những cạm bẫy liên quan đến sự xuất hiện thường trực của vấn đề. Mỗi cuốn sách đều có một cách viết mới. Khi tôi viết “My Friend”, đó là một sự thay đổi. Trung tâm của câu chuyện không còn là tình yêu, mà là tình bạn. Khi tôi viết “Son of Freedom”, những thay đổi còn lớn hơn.

Có rất nhiều nhà văn mà tôi ngưỡng mộ. Tôi không dám nói rằng họ đã ảnh hưởng đến tôi vì tôi không dám so sánh thiên tài của họ với tôi. Victor Hugo, Romain Gary, Saint-Exupéry, Hemingway, v.v. Tuần trước, tôi vừa hoàn thành xong hai tập “Nếu em không phải là mơ” và “Tạm biệt”. Những cảm xúc vẫn đọng lại ở đây. Đây là chuyến thăm đầu tiên của bạn đến Việt Nam, bạn thấy thế nào về người dân Việt Nam? Việt Nam có thể truyền cảm hứng để bạn viết nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn khác mà vẫn đúng với lòng người? (Hien Le, 37 tuổi, Biennho2211 @ yahoo.Com)

– Xin cảm ơn. Đây là lần đầu tiên tôi đến Việt Nam. Vẻ đẹp của đất nước này đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc, tôi thấy người dân nơi đây rất cởi mở và hay cười rạng rỡ. Ngoài việc có cảnh quan rất đa dạng, Việt Nam còn có một lịch sử văn hóa phong phú. Tôi có thể nói Việt Nam là nguồn cảm hứng sáng tác cho tất cả các nhà văn trên thế giới.

– Để tôi hỏi bạn: Tiểu thuyết của bạn thường trở thành phim. Bạn nghĩ tại sao lại như vậy? Khi kể một câu chuyện, bạn thấy mình là người trong cuộc hay người chứng kiến? Tại sao tiểu thuyết của bạn không có đặc điểm mà người kể chuyện yêu cầu “tôi”? (Nguyễn Việt Phương Dung, 29 tuổi, Aeris510 @ yahoo.Com)

– Tôi không biết tại sao. Tôi rất may mắn. Câu hỏi này nên được đặt ra cho những đạo diễn đã chuyển thể câu chuyện của tôi thành phim.

Tôi đã không sử dụng “I” trong câu chuyện của mình (rất chính xác). Tôi không muốn nói về mình. Tôi cũng không coi mình là một chủ thể. Giống như một buổi biểu diễn múa rối-Tôi thích nó. Bởi vì nếu công chúng nhìn thấy bàn tay của người điều khiển, thì cái nhìn đó sẽ mất đi sự hấp dẫn.

– Trong “Nếu Em Không Phải Là Mơ”, anh để nữ chính sống trong một căn hộ đẹp không thể tả. Tôi thực sự bối rối với cách anh ấy mô tả tác phẩm này, theo tôi, tôi đã có thể hình dung ra tất cả các chi tiết của tác phẩm. Tại sao bạn lại nảy ra ý tưởng này thay vì sử dụng các phương pháp khác. Cảm ơn bạn đã cho tôi thời gian quý báu để đọc câu chuyện của bạn. (Lt Ha, 20, Candy_girl1203@yahoo.Com)

– Bởi vì đây là căn phòng tôi đã ở khi tôi sống ở San Francisco. Có thể căn phòng tôi ở không được tốt lắm nhưng tôi rất thích. Có thể mọi người luôn mô tả những điều họ thích tốt hơn.

– Tôi tên TP.HCM và tôi là Nguyễn Việt Phương Dung. Tôi hiện đang viết luận văn thạc sĩ về cuốn tiểu thuyết của nhà văn Mark Levy, và tôi mong rằng trong chuyến thăm của ông đến Thành phố Hồ Chí Minh, tôi sẽ gặp nhau để trao đổi thêm. Xuất phát điểm là một kiến ​​trúc sư, để có thể viết tiểu thuyết, người viết có phải nghiên cứu những vấn đề lý luận văn học không? Bạn so sánh phong cách viết của mình với các nhà văn Pháp đương thời như thế nào? (Nguyễn Việt Phương Dung, 29 tuổi, Aeris510 @ yahoo.Com)

– Không có trường dạy viết văn. Tôi nghĩ bạn có thể đến trường để học viết, nhưng không trường nào có thể trở thành nhà văn. Tôi nghĩ viết lách là một nghề. Đây là một nghề khiêm tốn. Đối với người viết và người đọc, viết là một mảnh đất rộng lớn của tự do. Ai đó đã viết thư cho tôi từ nơi anh ta bị giam giữ: “Khi tôi đọc rằng cơ thể của tôi ở đây, nhưng suy nghĩ của tôi ở nơi khác. Trang đã kéo tôi đến phía bên kia của quán bar. Và không có bức tường nào ngăn cản được. Tôi tiến về phía trước.” Tôi thấy rằng không cần phải so sánh mình với những người viết khác, và phải mất nhiều thời gian để so sánh với người khác, cuộc đời ngắn ngủi quá, tôi thích gặp gỡ những người khác. Hiện tại, tôi may mắn được cùng bạn ở Việt Nam thay vì với bạn Các nhà văn (biên kịch) trò chuyện. Họ không thể ở đây .—— Bạn nghĩ gì về “Như thiên đường”, bộ phim dựa trên cuốn sách bán chạy đầu tiên “Nếu em không phải là mơ” .Bộ phim này sẽ truyền tải cuốn sách Có phải tất cả những cảm xúc mãnh liệt được thể hiện trên trang Tôi là một fan cuồng nhiệt của anh ấy. (Trần Ngọc Mai, 27 tuổi, Asari22787@yahoo.Com)

– Chuyển thể phim đòi hỏi sự tinh tế. Phim cSau một tiếng rưỡi, người ta phải đọc trong vài ngày. Mặt khác, cần hiểu nguyên tắc chuyển đổi. Đạo diễn cũng là một nhà văn, chọn cách kể câu chuyện của chính mình giữa hàng ngàn câu chuyện khác. Điều này có nghĩa là giám đốc đã tặng bạn một món quà rất hậu hĩnh. Danh tính của giám đốc cần được tôn trọng. Mong muốn của đạo diễn là kể câu chuyện theo cách của mình. Nghĩa là tiểu thuyết gia không kể chuyện cho đạo diễn mà chỉ cho đạo diễn mượn. Có thể được sản xuất ở nhiều quốc gia / vùng lãnh thổ khác nhau thành các phiên bản phim khác nhau.

– Anh ấy là một nhà văn thành công với nhiều cuốn sách bán chạy nhất, nhưng anh ấy vẫn chưa giành được một giải thưởng văn học nào được đánh giá cao. bạn nghĩ gì về điều này? Bạn nghĩ giải thưởng văn học có vai trò gì trong sự nghiệp của một nhà văn? (Nguyễn Hà, 23 tuổi, Nguyenha @ gmail.Com)

– Tôi đã nói viết lách là một công việc tự do tuyệt vời. Sẽ là một sự lãng phí rất lớn nếu các từ được đóng gói thành một cái tên. Cái được lớn nhất của người viết chính là vị trí trong lòng người đọc. Dù sao khi còn đi học, tôi là một học sinh hư. Từ khi còn nhỏ, tôi đã không quen giành được bất kỳ giải thưởng nào.

– Đọc “Kiếp sau” bạn sẽ cảm thấy bình tĩnh. Nhưng không thực sự nhìn vào những bức ảnh của anh ấy và vị hôn phu của mình. Bạn là người như thế nào ngoài đời? (Nguyễn Hoàng, 44 tuổi, Mao Lin Hà Nội)

– Đúng, tôi là người sống rất nội tâm và hướng nội. Vợ tôi cũng vậy (mỉm cười với Pauline) Đôi khi chúng tôi trao đổi tình cảm .—— Cảm hứng nào để anh viết “Em ở đâu” một cách hờ hững như vậy? Tôi thực sự thích cuốn sách này vì nó. Đôi khi tình yêu cần sự vun đắp, và một người có quá nhiều tình yêu trong lòng thì không thể có tình yêu cho riêng mình. Tôi thích đọc những câu chuyện của nhiều người tốt trong công việc của mình, nhưng Susan chỉ là một trong số đó. (Lê Vương Mai Trâm, 23 tuổi, musicforbone@yahoo.com)

– Đây là nguồn cảm hứng cá nhân mà những người tôi biết có được thông qua môi trường tôi trải nghiệm. Tôi đã đặt ra một câu hỏi: Đôi khi tôi thấy Susan và Mary là một nhân vật, nhưng họ sống ở hai giai đoạn khác nhau. Tôi nghĩ trong câu chuyện này, người phụ nữ thực sự tốt không phải là Susan, mà là Mary. Có một sự khác biệt lớn giữa việc cứu một người (ví dụ, cứu một đứa trẻ) và việc nuôi dạy và mang lại hạnh phúc cho đứa trẻ đó. Cần can đảm để cứu một đứa trẻ, nhưng không nhất thiết phải có tình yêu. Nhưng cần có lòng tốt và tình yêu thương để giáo dục và mang lại hạnh phúc cho trẻ em.

– Xin chào, tôi đã đọc rất nhiều sách của bạn. Tôi thích nhất là “Nếu em không phải là mơ”. Tôi thích tình yêu mẹ con của nhân vật chính. Bạn đã viết sách về mẹ của mình chưa? (Thanh Hoa, Dao Giang, 27 tuổi)

– Ý tôi là bà ngoại. Vai diễn Lily được lấy cảm hứng từ bà tôi.

– Tôi chưa đọc tác phẩm của bạn, nhưng con gái tôi (15 tuổi) thích tác phẩm của nó. Bạn muốn gửi đến các bạn trẻ thông điệp gì? (TP.HCM Q.3, Võ Thị Sáu, 173, Nguyễn Thị Minh Hạnh, 43 tuổi)

– Tôi không có tham vọng gửi thông điệp đến các bạn trẻ. Tôi thích chia sẻ ý kiến ​​hoặc quan điểm và cho độc giả tự do thể hiện giá trị của mỗi nhân vật. Điểm chung của tất cả các nhân vật của tôi là dù gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống nhưng họ chưa bao giờ đánh mất giá trị con người của mình. Tôi nghĩ rằng vai trò của tôi là hoàn toàn tôn trọng và hào phóng. Những thách thức họ gặp phải đã khiến họ trưởng thành hơn. Tôi cũng nghĩ rằng những nhân vật này muốn tin rằng ước mơ của họ có thể thành hiện thực, ít nhất là họ có thể thành hiện thực. Đây có thể là một ý tưởng mà tôi muốn chia sẻ với độc giả.

– Vợ anh rất đẹp. Bạn có thể cho tôi biết đôi điều về tình yêu của bạn? Có phải là vẻ đẹp lãng mạn và thơ mộng như trong tiểu thuyết không? (Thanh Trúc, 23 tuổi, Trucca4@yahoo.Com)

– Thanh Trúc thân mến, như mình đã nói trong bài trả lời trước. Tôi là một người rất cá nhân. Mọi người đều nhìn tận mắt người phụ nữ mình yêu. Tôi chỉ có thể nói với bạn rằng vợ tôi có nhiều điểm giống với nhân vật nữ chính trong công việc. Một trong những điểm tương đồng là cô ấy thích trốn trong tủ, nhưng chỉ làm tôi sợ.

– Mình là học viên huấn luyện, mình rất thích truyện “Mãi mãi là 7 ngày” của bạn. Bạn có thể để tôi di chuyểnBạn có thể tạo một kịch bản và thực hiện nó trên sân khấu Việt Nam? Và tôi có thể liên hệ với bạn bằng cách nào để nhận được sự cho phép này? (Phúc Khang, 28, 1 Trần Khánh Dư-Q1)

– Tất nhiên là cứ email cho mình: www.marclevy.info. Tôi rất vui được gặp bạn.

— Tôi thực sự thích những bức chân dung của anh ấy vì chúng là thật. Vì vậy, bạn có phải đi tận nơi để ngắm cảnh rồi mới tả, giống như cảnh mưa bão trong truyện “Anh Đang Ở Đâu?”. (Lê Ngọc, 27 tuổi, Gaii Phong-Hà Nội)

– Công việc của một người viết tiểu thuyết là tìm ra những từ phù hợp để truyền tải những gì mình thấy. Chúng ta nhìn thấy bằng mắt của mình, nhưng đôi khi chúng ta có thể nhìn thấy khi nhắm mắt, nhưng chỉ bằng trí tưởng tượng. Đôi khi, tôi cảm thấy sâu sắc hơn. Đôi khi người ta nhìn xa qua con mắt của người khác.

– Tôi đã sống và học tập tại Pháp được 5 năm, hiển nhiên Marc Levy là tác giả số một nước Pháp hiện nay (truyện của ông luôn được xếp vào hàng “hot nhất”) Tôi nghĩ các tác phẩm của ông cũng có Hiện tại, tôi làm việc ở Mỹ và rất ít khi thấy các tác phẩm nghệ thuật của anh ấy được bán ở đây, vậy bạn có lời giải thích nào cho hiện tượng này không? (Lê Quang Huy, 22 tuổi, Lusabu@gmail.Com) –

Tôi không có lời giải thích nào. Văn học Mỹ có chỗ đứng trong văn học nước ngoài. Rất khó để xuất bản ở Hoa Kỳ. Tôi chỉ có thể xuất bản nó ở đây nếu tôi không phải là một giấc mơ. Cuốn sách khác của tôi Cuốn sách sẽ sẽ ra mắt độc giả Mỹ vào năm sau .—— Khi các bạn trẻ ngừng đọc truyện của bạn, bạn sẽ làm gì? (Hà Nội, Nam Nguyễn, 22 tuổi)

– Nấu ăn. Tôi thực sự rất thích nấu ăn Tôi biết rằng một ngày nào đó những người thân yêu của tôi sẽ đọc chán, nhưng một ngày nào đó họ chắc chắn sẽ đói .—— Xin lỗi: Bạn viết sống hay viết? Bạn thích viết theo cảm hứng hay viết theo cảm hứng (Ngô Minh Huy, 15 tuổi, 12 / 4b Lê Văn Thọ, f11, Quận Gò Vấp)

– Tôi sống vì những người tôi yêu thương, tôi thích viết thư cho họ để kể những câu chuyện, chia sẻ những khoảnh khắc với họ, và chia sẻ những yêu thương. Vài ngày trước, tôi nhận được một email từ một người phụ nữ trẻ đến từ Brazil, cô ấy nói rằng vì tôi mà cô ấy lỡ chuyến tàu vì cô ấy không nhớ phải ngẩng đầu rời trang, nhưng cô ấy đã quên mất chính mình trên Cô ấy cho biết thêm, tuy nhiên không dễ gì quên đi tàu vì tàu đông người, tàu cũ kỹ và hôi, cô ấy còn cảm ơn tôi đã khiến cô ấy quên mất mình đang đi tàu như thế này. Nhưng tôi muốn cảm ơn Cô ấy, bởi vì lá thư của Cô ấy là tình cảm đẹp đẽ nhất mà tôi nhận được, không phải là giá cả và lời khen ngợi. Đây là phần thưởng cho công việc của bạn. Nếu tôi thích công việc này, đó là vì nó có thể giúp tôi giao tiếp với mọi người. từ khắp nơi trên thế giới. Mọi người chia sẻ khoảnh khắc của họ. Đây là điều tôi không thể tin được.

Ảnh VnExpress: Hoàng Hà

nhà cái bet365 có uy tín không?_ đăng ký bet365_tỷ lệ cược bet365