Đoàn Thị Cảnh (chuẩn bị cho người bạn thời thơ ấu của tôi) — Bạn thích gì? -Tôi không thể trả lời! -Một câu hỏi đơn giản tôi không thể trả lời? .-Bởi vì thời gian này rất tốt – Nhượng cười – Tôi muốn lớn lên và bán kem khi lớn lên, vì nếu tôi bán kem, tôi sẽ có thể ăn kem thoải mái. Khoảng 16 tuổi, tôi thích làm diễn viên vì diễn viên luôn xinh đẹp. Sau khi học xong, tôi thích trở thành người nổi tiếng. -Tôi thích gì bây giờ? Đùa thôi: -Tôi thích kết hôn.
***
Khi trái tim tôi lạnh, tôi thường nhớ những bức ảnh của bất kỳ năm nào. Cô bé ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo và ngước mắt lên trời. Khi Nhiêu còn rất nhỏ, mẹ anh giữ nó rất cẩn thận. Đây là hình ảnh đẹp nhất mà Niên giữ được cho đến nay. Thật kỳ lạ, sau khi Shun Hóaan ra đi, đối mặt với nhiều khó khăn trong cuộc sống, Gia đã tràn đầy bình yên.
***
Tiểu Việt, tỉnh Quảng Nam là một tỉnh nhỏ nằm trên dãy núi Trường Sơn ở miền trung đất nước. Ngay cả khi họ chưa bao giờ nghe nói về Quảng Nam, bạn bè của Niên vẫn ở rất xa. Tại sao bạn đùa như Quảng Đông và Quảng Tây? Duy Xuyên thậm chí còn nhỏ hơn. Nhiên Thốt Xuyên-Nhien luôn thích gọi điện cho anh, giống như khi anh cạnh tranh với Nhien trong thời xa xưa, anh luôn gọi mẹ Nhiêu là mẹ Quá lâu. Tất nhiên, khi anh nghĩ về Duy Xuyên, anh không biết mình nghĩ gì. Nhien muốn biết, ngoài nhà, bố mẹ, và 18 tuổi, bạn sẽ bỏ lỡ điều gì ở Duy Xuyên? Đột nhiên, Niên nghĩ tôi sẽ nhớ cây cầu bị chìm.
Cây cầu chìm hiện đã dừng lại vì nó được nâng lên trên đường. Trước đây, mỗi khi lũ lụt, người dân Đổi rất thích nó. Cầu chìm luôn là nơi đầu tiên bị lũ nhấn chìm, nên Trường được “giải phóng” khỏi khóa học. Tất nhiên, Nhốt không quay lại ngay. Nhiên phải lội lên boong rồi lội ngược dòng, háo hức xem nước có cao hơn vài inch so với trước không. Thật thú vị khi nghĩ về nó. Ngoài ra còn có cầu Ch & igrave; m cũng nhắc Nhien về hình ảnh của người phụ nữ.
Cầu Suối có nắng. Một người phụ nữ với một chiếc váy hoa và phong cách retro hơi thống trị là thời trang trong những năm 1990. Vẻ đẹp của cổ áo mở gợi lên trí tưởng tượng của người khác. Phụ nữ nông thôn trong những năm 1990 không bao giờ mặc áo sơ mi hở cổ. Chiếc áo gửi tín hiệu cho người phụ nữ trang nghiêm và trang nghiêm. Vì lý do nào đó, bước đi duyên dáng và im lặng của cô toát lên sự cô đơn và cô đơn. Sự cô đơn của tâm hồn không dễ để phơi bày người khác ra thế giới bên ngoài, bởi vì những trầm tích của quá khứ đã để lại dấu vết trong đôi mắt thờ ơ, dáng đi lạnh lùng và cả đôi tay. Nó là cần thiết để nâng túi nhẹ. Cô đơn và kiêu ngạo rất khó giải thích vào những năm 1990. -Nhien, chỉ mới 15 tuổi, không hiểu tại sao cô ấy giữ vẻ ngoài quyến rũ và trang trọng này. — * * **
Xiao Yuyan kết hôn với Yu Yan, Ren En và Shao, ba bạn rất thân nhau. Nhưng cuộc cãi cọ Uyên thân yêu của Đăng rất thú vị. Tất nhiên, tôi có một cây bút chì, nhưng bây giờ tôi biết đó là một cây bút cũ, nhưng vì tôi muốn mua một cây bút mới, mẹ tôi nói đó là một cây bút chì của Mỹ. Nhiêu vui mừng khoe Uyên. Thật bất ngờ, bạn thử gập chiếc bút làm đôi để xem nó có thực sự là của Mỹ không. Trẻ em ở các vùng nông thôn như Niên trong những năm 1990 luôn tin rằng tình hình ở Hoa Kỳ tốt hơn ở Việt Nam. Hai nhà máy kẹo cao su của Nhật cũng tin rằng nếu Mỹ nuốt, họ sẽ không uốn cong như Việt Nam. Chiều nay, sau khi Uyên ăn xong, cô và Thảo và Nhì có một viên kẹo cao su màu vàng – Nhì nghĩ rằng kẹo cao su được bọc trong giấy màu vàng là của Mỹ – nhưng không dám nuốt để xem nó có thực sự không phải là ruột không. Không. Tất nhiên, sợ chết. Uyên lầm bầm:
– Người chết sẽ trở thành ma.
Thảo tin điều đó, Nhượng nao núng. Nhiêu vẫn ngồi trên ghế vào ban đêm chờ đợi câu chuyện ma của cô, vừa nghe vừa run, c & run rẩy run rẩy.; ng thích nghe. Tất nhiên, ma có rất nhiều sức mạnh. Tuy nhiên, nếu Nhiều là một con ma, việc đầu tiên Nhiêu phải làm là kiểm tra kết quả xổ số vào ngày hôm sau và tối hôm đó để thông báo cho mẹ. Uyên phản đối. Anh nói chắc chắn như một cái đinh:
Tôi không tiêu tiền.
Tất nhiên, tôi hỏi:
– Tại sao người ta đốt giấy? may mắn thay Quay trở lại lối đi, Uyên và Thảo rẽ trái, và Tiến đi thẳng. Nhiêu lập tức quên đi việc con ma có tham lam không, vì bỗng dưng cảm thấy sợ hãi khi phải ở một mình. Câu chuyện ma đột nhiên xuất hiện, và Niên vội chạy đến nhà anh, nên anh không dám quay đầu lại, nhưng vẫn cảm thấy tiếng bước chân theo sau anh.
Nhưng sau một thời gian dài, Trường luôn trở về khách sạn từ đường Sài Gòn Công, luôn nghĩ về chuyện ma, luôn tự hỏi có ma không, nếu có tiền, nếu có tiền, anh sẽ làm gì? – – *** – – – bạn đang làm gì đấy?
– Làm việc ở nhà.
Nhiêu 17 tuổi gặp lại cô một cách tình cờ, không phải là Nhiêu đang tìm một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo có cổ (Nhien đã thảo luận với Uyên, những gì đẹp và đạt được kết luận như vậy vào buổi chiều), Thay vào đó, Niên đã gây quỹ cho trẻ em nghèo theo kế hoạch của trường tiểu học. Nhien được giới thiệu với doanh nhân của mình Nam. Nhiêu rất ngạc nhiên khi cô gặp chú chó cưng trong sân. Trong thực tế, Nhốt sau đó chú ý đến con chó. Đất nước này chỉ nuôi chó để “dọn dẹp” trẻ sơ sinh hoặc bảo vệ chúng khỏi trộm cắp. Đột nhiên, một con chó xù đang ăn sữa và hư hỏng, và Niên rất tức giận. Nhien muốn biết:
– Tại sao không có cách nào khác ngoài việc ở nhà?
Cô mỉm cười, trông bối rối. . Nghe tiếng xào xạc của ngô, tôi nghĩ anh ta là một tên trộm. Trẻ em thường bí mật nướng những cánh đồng trong mùa ngô. Lẻn vào thân cây để bắt bất cứ ai dám ăn trộm ngô. Từ xa, Nhốt ngạc nhiên khi thấy Thiên và thầy của mình đang làm việc này. NierTôi biết đây là việc của một cặp vợ chồng. Tất nhiên, tôi đột nhiên cảm thấy rằng mình là một tên trộm, không phải hai người kia. Tất nhiên, tôi vẫn không hiểu. Ông Tiến được kính trọng trong làng. Cô ngoại tình, và Niên rất ghê tởm cô. Nhien cũng đau khổ khủng khiếp – Nhien nghĩ với một đứa trẻ rằng nó còn hơn cả đau khổ – bởi vì nó là “giáo viên của Thiên” – kể về việc Nhien đã chiến thắng một lần nữa.
– Ngày hôm sau, tôi tìm thấy Niên. Cô và Nian vẫn im lặng. Trong vẻ mặt im lặng đó, cô và Niên hiểu họ đang nghĩ gì. Cô thở dài và nói với Niên:
– không nói gì.
Tất nhiên, im lặng không biết bạn có đồng ý hay không. Nhưng quả thật, Hoài không bao giờ nói chuyện với ai chiều nay.
***
Tiểu Uyên cưới một người đàn ông Việt Kiều. Những người hàng xóm bày tỏ sự đánh giá cao của họ cho phước lành nhỏ này. Trước đám cưới, tôi đã gặp Tom Crusso, khi Uyên giới thiệu anh với anh. Câu hỏi đầu tiên được đưa ra bởi Niên là ngu ngốc:
Bạn có họ với ông Robinson không, tôi tự hỏi liệu Uyên có thể cho tôi ở lại đảo hoang ở nhà trong tương lai không?
May mắn thay, Robinson này rất tốt, hoặc được Uyên cảnh báo rằng cô ấy đang ngồi xổm ở Nhiên, và rồi cô ấy chỉ mỉm cười.
Thảo cũng đã kết hôn. Tuy nhiên, khi Thảo sinh người yêu, cô đã dừng chơi với Tiết và Uyên. Nhien Nhiên rất tức giận và không còn chơi với anh nữa. Họ đã rất tức giận trong ngày cưới, họ chỉ tặng quà, không tặng quà. Tôi nghe nói cô ấy có thai, nên cô ấy đã từ bỏ việc kết hôn. Lúc đó, sinh viên Niên đang thi cho kỳ thi đại học. Nhớ chút Nhiêu người đã không biết nói gì. Nhien gặp Thảo ở chợ. Tất nhiên, khi về quê đón Tết, tôi trông trẻ hơn nhiều so với Niên. Tự nhiên, ý tốt nhất là không gặp Shao, Nhiên sợ bạn. Nhưng không gặp nhau. Cho đến ngày hôm qua, Uyên gọi và nói rằng nó ở Anh, trời rất lạnh. Đây là tháng của năm mới của Trung Quốc. Anh ấy nói:
mỗi tháng cũng được.
Sau đó, anh ấy nói thêm rằng sự điều chỉnh là:
– Có lẽ tôi không quen với điều đó.
Uyên đặt câu hỏi về Thảo, rồi nói theo như tôi biết:
Tôi nghĩ Thảo rất hạnh phúc.
Rồi Uyên tự nói với mình, không phải với Nhốt:
– Tất nhiên, tôi nghĩ người đẹp là người yếu đuối.
Tiết vẫn im lặng, vì Niên biết rằng Uyên sẽ không nói với chính mình, mà đối mặt với chính mình. Một số cuộc nói chuyện lẻ tẻ, nhưng Niên hiểu Uyên là buồn. Nhưng Nhiêu chỉ im lặng và nói với bạn:
– Trở về Duy Xuyên, tôi sẽ làm cho bạn một chiếc bánh kếp.
Như đã nói, nó không đáp ứng “triết lý” của bạn. – ***
Tất nhiên, khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã cố quên đi tai nạn này. Tất nhiên, anh không khóc hay bẻ răng với bất kỳ ai, kể cả mẹ anh. Nhien nuốt nó, và Nhốt nắm lấy tôi thật chặt vì kích thước nhỏ bé của nó. Mãi đến năm 20 tuổi, Trường mới bị hoãn lại. Mười lăm năm sau, Nhượng chấp nhận đi khám phụ khoa. Câu đầu tiên được y tá thông báo khiến Nhill run sợ:
– Mất! Cô gái đang đi nghỉ bây giờ.
Nó giống như một lưỡi lê đâm vào trái tim cô.
Tất nhiên, về nhà và khóc như mưa. Mười ba năm trước, ở vùng này, Gia không khóc. Mười ba năm trước, Nhiên đã không khóc khi bị đau tim …
Nhiên đã khóc cả gối suốt 13 năm nay. Mỗi khi Thuận yêu Nhiêu, Nhiêu vẫn hoảng hốt. Không phải vì anh không thông minh, mà vì anh say xỉn vì ghen tuông, Thuận luôn bóng gió từ xa. Câu chuyện tình yêu có cảm giác tê dại tự nhiên. Tất nhiên, tôi không hiểu. Thuận nói Thuận thích rất nhiều, nhưng khi anh ôm anh, nghe tiếng Nháy không ấm.
***
– Điều này là do Thuận không thích bạn. Chỉ cần yêu và sở hữu.
— Cô nói với Niên, thế là ngày Nhiêu đến thăm cô, cô mới biết mình bị bệnh nặng. Nhien biết rằng những gì cô ấy đang giấu mình là chính xác. Đột nhiên vuốt ve cô, nhìn vào đôi mắt ba đến sáu tuổi của cô. Nhiêu nói:
– Ngày xưa, tôi yêu ông Thiện. Nhưng bạn xinh hơn tôi, phải không?
Niên nghĩ, bạn nên biết, vì tôi sắp rời đi. Thật tò mò, Nhiêu nghĩ tôi ghét cô ấy vì lâu lâu, Nhiêu nghĩ cô ấy “lấy trộm” người yêu. Đây là lý do tại sao Thường đến thăm anh. Đằng sau mục tiêu đến thăm anh, Nhiên không hiểu M & IGMặc khải trong sự ghen tuông của bạn và tự hỏi mình, bạn có lắng nghe không? Nhưng sau khi nói, Nhăn hối hận. Cô ấy cũng nói:
– Tôi biết .
Đó là nó. Cô thở dài, như ngày Nhượng yêu cầu im lặng.
Hai người phụ nữ nhìn ra cửa. Mặt trời mùa thu nhạt dần. Nhớ đến cầu chìm, những ngày nắng lần đầu tiên tôi gặp. Cô bất ngờ nói với Nhiên (tại sao lại thích Uyên):
– Thưa cô, một người phụ nữ xinh đẹp là một người có hơi thở yếu. Trong quá khứ. Tôi đã chết vào ngày hôm sau. Nan nghe nói anh chỉ là một người vợ bé nhỏ và không về nhà (không bao giờ nói với Niên), anh Thiên cũng vậy. Bất kể một năm, cô mặc chiếc áo hở cổ và kể cho cô nghe câu chuyện tối qua:
– Thở dài, em gái.
***
Cô bé ngồi dưới đất. Sàn nhà lạnh lẽo nhìn bằng đôi mắt đen. Những ngôi sao mọc sớm hơn trên bầu trời luôn tối. Bây giờ nó rất phổ biến vì nó là duy nhất. Nhưng sau một thời gian, nó sẽ biến mất giữa hàng ngàn ngôi sao khác. Nhiên nghĩ về Uyên và Thảo và Thuận. Cũng có điều gì đó về anh ấy – sau ngần ấy năm, tôi chắc chắn không nhớ. Đột nhiên thấy rằng anh ta đã bị lãng quên, đúng và không bị chôn vùi. Điều khiến Nhiêu tha thứ, Niên là tha thứ cho anh, thích biết Thuận, thích yêu anh … Nhì không còn biết nữa. Tất nhiên, khi cố gắng tìm “ngôi sao nhân từ”, ngôi sao phát triển sớm nhất giờ là một ngôi sao bình thường. Nhiêu nghĩ tốt hơn.