Dương Hồng Anh
trộm
Cô Tần hỏi anh có đau không, anh nói bụng đau quặn như giun.
— Quản lý nhanh chóng đưa Matteu vào phòng làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một gói, đổ đầy nước nóng, ý bảo Tiêu Khiếu ôm bụng.
– Cô nên nghỉ ngơi ở đây một lát! Nếu vẫn còn đau trong một thời gian, thì bạn phải đến bệnh viện!
Nói xong, người nội trợ trở lại lớp học.
Tất cả giáo viên đều đến lớp dạy, không ai ở lại lớp trừ Mã Tiểu Khiếu. Tiêu Khiếu ngồi một lúc vẫn đau bụng. Anh mang thêm hai chiếc ghế nữa, được nối với chiếc ghế nằm trên giường, khiến anh cảm thấy thoải mái khi nằm.
Bởi vì bên ngoài không thể nhìn thấy cậu ấy ở quầy lễ tân, nhưng cậu ấy có thể nhìn thấy rõ ràng bên dưới bàn giáo viên trưởng từ bên ngoài. Nằm xuống một lúc, Tiêu Khiếu nhìn thấy ở cửa phòng làm việc xuất hiện một đôi giày cao gót bằng da rất lớn. Ai đi đôi giày lớn như vậy?
Lúc đầu, Mã Tiểu Khiếu Droit nghĩ đến một giáo viên khoa học tự nhiên dạy “Dangdang”. Tuy nhiên, nếu đây là một giáo viên thì bước chân phải hét lên “cộp cộp, cộp cộp” chứ chân không kêu to như vậy thì không thể là một ông giáo “ngu” được. Có một vài giáo viên, Mã Tiểu Khiếu xóa tên giáo viên “ngốc” khỏi danh sách, nghĩ ngay đến giáo viên dạy thể dục. Người dạy thể dục do thầy Dean dạy cao hơn một mét tám tám, chân cũng cao nhưng từ trước đến nay chỉ đi giày thể thao, chưa bao giờ xỏ chân vào giày da. Chắc chắn không phải là huấn luyện viên thể thao!
Mã Tiểu Khiếu nhìn thấy giày cao gót đi lại trong phòng rất nhẹ nhàng không phát ra tiếng động. Anh rất muốn biết ai đã đi đôi giày này, nhưng vì nằm trên ghế rất thoải mái, bụng cũng không bị tổn thương nhiều nên anh lười biếng.Thức dậy để xem người đó là ai. Anh lại đoán.
Tất cả giáo viên trong trường đều bị loại, và hiệu trưởng ở lại một mình. Nhưng giày của hiệu trưởng là giày mũi nhọn, và bàn chân của giáo viên không to như vậy. ———— Chỉ còn lại trưởng bối. Đầu bếp cao to, mập mạp, hễ ăn cơm cho Mã Tiểu Khiếu là nhìn anh ta xăm trổ đầy mình. Mã Tiểu Khiếu hôm nay tin không biết đau bụng là do ăn sườn hay do đầu bếp nấu sườn.
Mã Tiểu Khiếu xác nhận người đầu bếp đi đôi ủng này chính là trưởng khoa và anh ngồi xuống. Đúng lúc đó, anh nhìn thấy một người đàn ông lấy ra một chiếc hộp các-tông từ cặp đi học của cô gái. Tiêu Khiếu phát hiện trong phong bì có một khoản tiền lớn. Mã Tiểu Khiếu nhớ rõ hôm nay cả lớp trả tiền đồng phục học sinh cho hiệu trưởng. Cô ấy cho tất cả số tiền vào trong phong bì bìa cứng này và ghi rõ tên người trả tiền bên ngoài phong bì.
Người đàn ông này rõ ràng không phải là đầu bếp béo của người chú ở trường, với mái tóc xoăn và thân hình gầy. Mã Tiểu Khiếu cảm thấy rất kỳ quái chuyện này, tại sao hắn lại có một đôi chân to như vậy?
Tên trộm tóc xoăn được phát hiện rõ ràng ở phía trước của căn phòng, và không có ai vào. Chợt thấy Mã Tiểu Khiếu xuất hiện, hắn hết hồn đánh rơi phong thư xuống đất, tiền rơi vãi trên đất.
Nam nhân tóc quăn không có lấy tiền, tiếp tục nhìn chằm chằm Mã Tiểu Khiếu. Hắn lo lắng nếu cúi xuống nhặt, Mã Tiểu Khiếu sẽ nhân cơ hội chạy ra ngoài tán thưởng.
Mã Tiểu Khiếu nhanh nhảu trả lời:
– Tôi đến lấy cho cậu!
Quỳ trên sàn, nhặt tiền, nhập phong bì và trượt xuống gầm bàn.
Người đàn ông tóc xoăn lo lắng nói:
– Đưa tiền cho tôi!
Vẫn còn những tờ tiền mấy trăm tệ dưới bàn Ti sắt ngựa bên dưới!
Người đàn ông tóc xoăn cúi đầu, quả nhiên có mấy trăm tệ dưới bàn. Trên thực tế, đó là tờ của Mã Tiểu Khiếu lấy từ trong phong bì ra ném trên mặt đất. Muốn tiết kiệm thời gian hơn.
– Khẩn trương chọn tên cho tóc xoăn:
– Bạn đã chọn được chưa?
Mã Tiểu Khiếu đáp:
– Còn hai cái nữa, tôi chưa kịp trở tay .—— Nhanh lên! -Đầu tiên nhìn tên tóc xoăn, sau đó nhìn vào. – Sắp tới rồi phải không?
– Còn lâu mới kết thúc!
Mã Tiểu Khiếu chui xuống gầm bàn. Anh ta nhìn thấy một sợi dây thun trên cửa tủ, và anh ta rút ra một sợi dây thun rất dài. Mã Tiểu Khiếu buộc một đầu sợi dây thun vào chân bàn, sau đó nhẹ nhàng leo lên gốc tóc xoăn buộc đầu còn lại vào chân.
-Bạn xong chưa? -Con trai tóc xoăn cúi xuống gầm bàn tìm Mã Tiểu Khiếu. – nhanh lên!
– Sắp hết rồi, còn một cái!
Mã Tiểu Khiếu cuối cùng cũng từ gầm bàn đi ra.
-cung cấp cho tôi tiền! -Mã Tiêu Khiếu đứng bên bàn hai đầu tóc quăn, giơ ví lên nói:
– đến, đến, cầm lấy!
Gã tóc xoăn lao tới Mã Tiểu Khiếu, như một con sói đói đang ôm chặt lấy con mồi.
Một tiếng “gầm” và những người có mái tóc xoăn nằm rải rác trên mặt đất. Mã Tiểu Khiếu nhanh như chớp, từ trong thùng rác lấy ra cái túi nhựa màu đen, túm lấy đầu người đàn ông tóc xoăn.
Người đàn ông tóc xoăn không nhìn thấy gì. Dù vất vả chống cự nhưng Mã Tiểu Khiếu vẫn quấn tên trộm từ đầu đến chân bằng một sợi dây chun dài như một cái kén.
Vài phút sau khi tan học, cô ấy trở lại văn phòng sớm. Mỗi ngày xem Mã Tiểu Khiếu còn đau hơn một ngày.
Khi cô bước vào phòng làm việc, cô giáo hiệu trưởng nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên sàn được quấn trong một cái kén .—— Mã Tiểu Khiếu, chuyện gì xảy ra ở đây?
– Thưa cô, anh ta là kẻ trộm, anh ta muốn ăn trộm tiền của cô!
Mã Tiểu Khiếu đưa phong thư chứa toàn bộ tiền đồng. Đây là đồng phục của giáo viên chủ nhiệm lớp.
Cô ấy nhặt phong bì và đi quaAnh ta lại nhìn tên trộm rồi hỏi Mã Tiểu Khiếu:
– Trả tiền chưa? Tại sao anh ấy lại bị quấn chặt như vậy?
Mã Tiểu Khiếu không ngớt vẫy tay:
– Chuyện này có gì ghê gớm đâu? Anh thua xa cậu bé trong phim “Alone” của Mỹ!
Bà nội bảo Michael Tiểu Khiếu canh trộm, sau đó gọi điện nhờ người đến giúp. Câu hỏi mà anh muốn biết:
– Tại sao một người nhỏ bé như vậy lại đi đôi giày da to như vậy?
Tên trộm trả lời:
– Nếu mọi người nghĩ về dấu chân, tên trộm phải là một người cao, không thấp như tôi!
Mã Tiểu Khiếu nghĩ những gì mình nói rất có lý. Thảo nào vừa nằm trên ghế vừa nhìn đôi giày dưới gầm bàn, anh đoán người đi đôi giày này phải là người cao ráo.
Còn tiếp … Tiểu Khiếu nghịch ngợm, tác giả Dương Hồng Anh, NXB Jindong ấn hành)